Nàng Có Chủ

Chương 31: Tống phu nhân

Quả thật dáng vẻ của Giản Vãn là dáng vẻ muốn đứng ra nói chuyện, ở trước họng súng bão đạn vẫn tỏ thái độ cực tốt mà nợ nụ cười.

"Thật ngại quá, mọi người nhận lầm người rồi."

Cái gì?

Lần này không chỉ có các phóng viên kinh ngạc, mà ngay cả Tống Nghiêu từ đầu đến cuối đều nhìn cô.

"Tôi không phải Tống phu nhân." Cô nhắc lại.

Có người lập tức phản bác, “Sao cô lại không phải Tống phu nhân chứ? Dọa người cũng không phải hù dọa như vậy!”

Giản Vãn đáp lại, “Xin hỏi người bạn này quen biết Tống phu nhân sao?”

Đương nhiên là không quen biết rồi.

Cô cười cười, “Như vậy thì đúng rồi, nếu như không biết, vì sao lại nhận định tôi là Tống phu nhân, mà không phải thư ký hoặc đồng nghiệp của Tống tổng chứ?”

Giản Vãn gả vào Tống gia vẫn rất khiêm tốn, rất ít khi lên tin tức bát quái, phóng viên ở đây quả thật có không ít chưa từng gặp qua cô, có điều là bảo sao biết vậy ai tới trước thì người đó làm chủ. Những người nhận ra gương mặt của Giản Vãn đều hoài nghi về cuộc sống, và thì thầm với đồng nghiệp của họ rằng liệu họ có bị mù hay không hoặc liệu người bên kia có thực sự là em gái thất lạc từ lâu của Giản Vãn không

Hiện trường phút chốc rơi vào trạng thái nghi ngờ.

Tống Nghiêu vừa cho rằng chuyện Tống phu nhân sắp bị vạch trần, rất nhanh đã có người nhảy ra, lớn tiếng nói hắn quen biết Tống phu nhân, người phụ nữ trong xe chính là Tống phu nhân Giản Vãn, nửa năm trước hắn từng phỏng vấn cô, trong tay còn có tư liệu. Có người đầu tiên đứng ra, lục tục có càng nhiều người chỉ ra từng tận mắt nhìn thấy cô nhiều lần cùng Tống Nghiêu tham dự sự kiện, chính là Tống phu nhân như hàng thật giá thật, tuyệt đối không sai.

Tống Nghiêu bị làm ầm ĩ đến đầu óc ong ong, cau mày.

Nghi ngờ Giản Vãn nói dối ngày càng nhiều, hầu như tất cả mọi người giống như nói với anh ta rằng anh đã có một người vợ tên là Giản Vãn.

Nhưng anh sẽ không hoang đường đến mức ngay cả mình cưới vợ cũng không biết chứ?

Giản Vãn cũng kiên trì bọn họ nhận nhầm người, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.

La Sinh vốn không hiểu hành vi của Giản Vãn, mà khi từ gương chiếu hậu quét đến vẻ mặt thay đổi của Tống Nghiêu, trong nháy mắt anh hiểu ra.

Tống phu nhân, Tống phu nhân, hiện trường toàn bộ đều nói Tống phu nhân.

Cô đang lợi dụng quần chúng đem tin tức cô muốn truyền đạt đưa hết cho Tống Nghiêu, để anh biết cô thật sự là vợ anh, nhận ra cô đã phải chịu không ít ủy khuất vì chuyện này.

Đột nhiên có người tinh mắt bắt được bàn tay trống rỗng của Tống Nghiêu, “Tống tổng không đeo nhẫn cưới!”

Ngay sau khi phát hiện mới này xuất hiện, nó giống như một giọt nước rơi vào một cái chảo dầu sôi.

Hiện trường nổ tung, điểm nóng thảo luận từ "Người này có phải là bà Tống hay không", "Tại sao Tống phu nhân lại phủ nhận mình là Tống phu nhân" biến thành "Tống phu nhân phủ nhận mình là bà Tống có ám chỉ đã ly hôn hay không", "Nguyên nhân ly hôn có phải vì Tống Nghiêu bao nuôi tình nhân hay không", "Hứa Thư Đình đã chết có phải là một trong những nhân tình được Tống Nghiêu bao nuôi hay không"...

Trong phút chốc vang lên tiếng xôn xao bàn luận về việc ly hôn và nɠɵạı ŧìиɧ.

Hôm nay các phóng viên vốn hướng về phía lời nói nóng bỏng này của Hứa Phính Đình, ném ra vấn đề càng không khách khí, đèn flash điên cuồng chiếu lên mặt Giản Vãn.

Loại ánh đèn này quả thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhãn cầu, hiển nhiên cô bị công kích đến đầu váng mắt hoa, nghiêng đầu trốn vào trong xe.

Hai người đàn ông trong xe lập tức thấy rõ hai mắt mất hồn của cô, bờ vai càng thêm mảnh khảnh, ngay cả La Sinh cũng nhịn không được nổi lên du͙© vọиɠ bảo hộ.

Chuyện cho tới nước này anh cũng biết Tống Nghiêu sẽ không cho rằng Giản Vãn chỉ là một người phụ nữ có tâm cư riêng, dứt khoát trợ công một phen.

“Tống phu nhân, bà không sao chứ?”

Trong lòng Giản Vãn cười cười, người bên cạnh Tống Nghiêu quả nhiên đều là nhân tình.

Người đàn ông vẫn không có bất kỳ phản ứng nào đột nhiên nghiêng người, vòng tay sang bên cạnh cô, nhấn nút đóng cửa sổ.

Ánh đèn tuyết trắng làm nổi bật ánh mắt anh nhìn về phía phóng viên càng thêm lạnh như băng sắc bén, có người cách ống kính cũng rùng mình một cái.

L*иg ngực người đàn ông và Giản Vãn gần trong gang tấc, giống như muốn ôm, cô ngẩn người.

Khi cửa sổ đóng lại, ánh sáng trong xe trở nên tối hơn và tất cả các bức tượng ồn ào được ngăn cách trong một thế giới khác.

Tống Nghiêu ấn cửa sổ xong thì dựa vào ghế ngồi, phân phó cho La Sinh, “Gọi người tới xử lý.”

Gương mặt anh lâm vào bóng tối nhìn không ra cảm xúc, dường như vẫn là Tống Nghiêu lạnh lùng coi cô như người xa lạ.

Giản Vãn giả vờ choáng váng, thử dựa vào vai anh, thân thể người đàn ông có chút cứng ngắc giống như không quen với việc người khác chạm vào vậy, nhưng lập tức lấy chiếc chăn nhỏ bên cạnh đắp lên bụng và đầu gối cô. Bình thường Tống Nghiêu cũng không phải là người sẽ vì phụ nữ mà làm đến mức này, trừ phi là vợ.

Giản Vãn Trong bóng tối cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, cô biết cô đã thành công rồi.