Trên vỉa hè dành cho người đi bộ nằm dọc theo con đường rộng lớn, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn lặng lẽ bước đi. Ngọc Vy đút tay vào túi áo, thả hồn vào những giai điệu trầm lắng của bản nhạc buồn đang văng vẳng phát ra từ chiếc tai phone. Nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, tại sao vẫn cứ thấy đau lòng mãi không thôi. Cô gái trong lời bài hát sao lại giống cô đến thế? Đều yêu một người, yêu đến điên đến dại…
Ngọc Vy và Thanh Vũ học cùng trường đại học, anh học trên cô hai khoá, là vị sư huynh mà tất cả nữ sinh đều muốn đến gần. Nhưng tiếc thay, năm đó, anh lại hẹn hò với Tú Anh, hoa khôi cùng khoá. Cũng từ lúc đó, các nữ sinh khác buộc phải từ bỏ suy nghĩ viển vông của mình bởi vì anh và Tú Anh chính là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Duy lại chỉ có mình Ngọc Vy là vẫn cứ đem lòng tương tư đàn anh khoá trên. Có bạn gái rồi thì sao? Không thích cô thì cũng đã sao, chỉ cần cô thích anh là được…
Những hồi ức đó thật đẹp làm sao. Thấm thoát mà đã hơn ba năm…
Ba năm dài đằng đẵng, bao nhiêu sự cố gắng của cô vẫn không đủ để lay chuyển trái tim anh…
Đường phố tấp nập đông đúc, tiếng còi xe vang lên inh ỏi, tiếng rao bán hàng rong rôm rả vang vọng. Tất cả hoà vào nhau, tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp vô cùng khó chịu. Ngọc Vy cắm chặt tai nghe trong tai, bật lên bản nhạc buồn với âm lượng cực đại. Cô như muốn tách mình ra khỏi thế giới xung quanh.
Đôi chân nhỏ nhắn bước đi trong vô định rồi dừng lại trước cánh cổng màu trắng quen thuộc. Ngọc Vy đứng đó, ánh mắt đượm buồn nhìn vào bên trong. Đây là nhà của anh, nhà của cô, là nhà của hai người. Nhưng… Lại vô cùng lạnh lẽo.
“Chị Vy! Đây là quà sinh nhật anh Vũ tặng cho chị. Anh ấy có cuộc họp quan trọng nên không về kịp.”
Một cô gái nhỏ từ đâu bước đến đi vội về phía cô. Cô ấy cúi đầu chào cô rồi đưa cho cô một bó hoa hồng cùng với một chiếc hộp đựng bánh kem. Ngọc Vy đưa tay ra nhận lấy, không quên cảm ơn người trước mặt.
“Vâng! Cảm ơn em!”
“Chị… Chị ổn chứ?”
“Tôi không sao! Cảm ơn.”
“Vậy em về trước! Chị vào nhà đi.”
Ngọc Vy cúi đầu mỉm cười tiễn cô gái nhỏ. Bóng người nhỏ bé kia đi mất, Ngọc Vy chật vật mãi mới mở được cửa để vào nhà. Đặt mọi thứ xuống bàn, cô mỉm cười chua xót, hai hàng nước mắt cũng theo đó mà chảy ra.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của cô, là sinh nhật năm thứ ba kể từ lúc cô và anh chung nhà. Nhưng mà… Cả ba năm qua, chưa lần nào anh đón sinh nhật cùng cô. Những thứ như bánh kem hay hoa hồng này nọ, tất thảy đều là do Kiều Oanh, cô trợ lý của anh giúp anh lựa chọn và gửi đến cho cô.
Đặt tất cả mọi thứ xuống bàn, Ngọc Vy lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế sofa. Đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, cô cắn chặt môi dưới để không bật ra tiếng khóc. Nếu tặng quà cho cô theo cách này thì chẳng thà không tặng còn tốt hơn. Nhưng thôi, anh thích thì cô chiều vậy.
Mở hộp bánh kem ra, Ngọc Vy lấy diêm ra quẹt rồi thắp nến lên. Môi nhỏ khẽ cười, cô tự vỗ tay rồi tự mình hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Nhắm mắt lại âm thầm cầu nguyện, hai giọt nước mắt ấm nóng cứ chảy ra. Nếu biết trước cuộc hôn nhân này đau khổ như thế, thì lúc bắt đầu cô sẽ chẳng bao giờ đồng ý kết hôn.
Bó hoa hồng trên bàn rực rỡ một màu đỏ thắm. Ngọc Vy lặng lẽ cầm lên, đưa lên ngửi. Cô… dị ứng với phấn hoa. Mỗi lần tiếp xúc phấn hoa, khắp người cô đều sẽ nổi đầy mẫn đỏ. Vậy mà… Năm nào anh cũng tặng hoa cho cô. Ừ thì… Chỉ cần là anh tặng thì cô đều thích.
Cơ mà hôm nay là ngày gì nhỉ? À… Là ngày cô ấy trở về rồi. Vậy nên bây giờ… Anh đang ở cạnh cô ấy. Đêm nay anh không về. Đêm nay cô đau lòng quá, có thể buông thả bản thân một lần có được không?
____________
Nhà hàng Ánh Dương…
Trong một căn phòng bao sang trọng, bên cạnh cửa sổ, Trần Tú Anh ngồi đó, ánh mắt đau lòng nhìn sang người đối diện. Rõ ràng anh đã hứa sẽ đợi cô, vậy mà tại sao anh lại kết hôn cùng người khác? Chẳng lẽ anh đã không còn yêu cô nữa rồi.
“Tú Anh! Em sao vậy? Sao không ăn?”
Vương Thanh Vũ ân cần hỏi, ánh mắt dịu dàng của anh đặt lên gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ. Cô gái này là người con gái anh yêu nhất cũng là người khiến anh đau lòng nhất.
“Tại sao… Anh lại cưới cô ấy? Chẳng phải anh đã nói sẽ đợi em sao? Tại sao anh lại không giữ lời?”
“Tú Anh! Xin lỗi! Anh phải có trách nhiệm với cô ấy.”
“Trách nhiệm? Vậy em thì sao? Anh có từng nghĩ tới em không?”
“Anh…”
“Anh có biết lúc em nghe được tin này, em đã đau lòng như thế nào không? Anh có biết em đã sốc đến nỗi ngất xỉu hay không?”
Nói đến đó, Tú Anh đã kích động đến nỗi tay siết chặt lại thành nắm đấm. Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh rơi xuống hai dòng lệ. Thanh Vũ nhìn thấy cô khóc, trong lòng lại cảm thấy vô cùng xót xa. Anh đứng dậy đi về phía cô rồi quỳ một chân xuống sàn, bàn tay to lớn đưa lên lau nước mắt trên gương mặt xinh đẹp đó.
“Đừng khóc! Anh xin lỗi đều là lỗi của anh.”
“Xin lỗi! Anh xin lỗi thì làm được gì chứ? Có thể thay đổi mọi chuyện đã xảy ra sao?”
“Tú Anh…”
“Thanh Vũ! Anh có yêu em không?”
“Ngốc! Anh tất nhiên là rất yêu em.”
“Vậy còn Ngọc Vy thì sao? Anh … Có yêu cô ấy không?”
Bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng. Thanh Vũ dời tầm mắt nhìn sang hướng khác, trốn tránh ánh mắt dò xét của Tú Anh. Anh có yêu Ngọc Vy không? Chính anh cũng không biết. Chỉ là ở cạnh cô ấy, anh cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng kì lạ mà bản thân chẳng thể nào hiểu nổi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ sự im lặng ngột ngạc đó. Thanh Vũ lấy điện thoại ra, đôi mắt âu sầu nhìn vào tên hiển thị trên màn hình.
“Vợ… Anh lưu số cô ấy là vợ sao?”
“Anh xin lỗi! Anh nghe điện thoại một chút.”
“Anh nghe ở đây đi. Bật cả loa ngoài lên.”
“Em…”
“Thế nào? Anh không làm được?”
Thanh Vũ thở dài nhấn nút nhận cuộc gọi đồng thời mở loa ngoài. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói dịu dàng và ấm áp nhưng lại xen lẫn cả chút buồn phiền.
“Chồng à! Anh về chưa?”
“Ngọc Vy… Em say rồi sao?”
“Không… Em chỉ uống một ít thôi. Anh… Về với em được không?”
Thanh Vũ không trả lời chỉ cúi đầu im lặng. Tú Anh đứng bên cạnh đưa tay ra nắm lấy tay anh.
“Đừng đi…”
Đầu dây bên kia trở nên im lặng rồi tắt máy…