Phơi bày bờ mông bị phụ thân đánh sưng trước mặt mọi người/ Cha con cùng hầu hạ/ Thái Hậu bị hoàng đế chơi bướm
“Con trai trưởng nhà Tả Thừa Tướng, Tang Du, mười bảy tuổi.”
Lời của tiểu thái giám canh cửa truyền vào, Tế Dương Đế ngự tại đài cao cảm thấy hứng thú mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Tả Thừa Tướng bị chơi cho nhũn chân còn banh bướm xin hắn tiểu vào trong không biết có thể dạy ra song nhi có dáng vẻ thế nào đây.
Một mỹ nhân thân hình mảnh khảnh từ từ đi tới. Khuôn mặt cậu thon dài, nét cười dịu dàng nhu hòa, eo thon uốn éo vô tình dụ dỗ người ta.
Tế Dương Đế gật gù: “Xem ra có hơi giống phụ thân y.”
Hoàng Hậu ngồi bên cạnh hắn thì cười tươi: “Hiếm thấy có được một người vừa với ý của bệ hạ, vậy thì vén quần áo lên để người nhìn xem.”
Hoàng đế không nói gì, rõ ràng là ngầm đồng ý.
Tang Du bên dưới đài hơi đỏ mặt, ngay lúc này bên trái có một thái giám tiến đến thò tay vén vạt áo mỏng manh nơi hạ thân của cậu lên, để lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.
“Xoay người qua.” Tế Dương Đế lười biếng nói, trong đầu hắn giờ đang hiện ra hình ảnh hai bờ mông núng nính căng tròn của Tả Thừa Tướng, gần như là muốn tức khắc truyền y vào cung để tiện đà chơi đùa sung sướиɠ một phen.
Mỹ nhân dưới đài ôm vạt váy của mình, vẫn giữ quy cũ mà xoay người quỳ xuống, để cái mông nho phiếm hồng đằng sau bày ra trước mắt hoàng đế.
Bờ mông căng chặt mơn mởn của thiếu niên đương nhiên có sắc thái khác so với mông múp của người đã có kinh nghiệm khác. Tế Dương Đế híp mắt ngắm nghía, dò hỏi: “Ai đánh?”
Thiếu niên dưới đài rõ ràng có hơi lúng túng, trong giọng điệu còn xen lẫn chút run rẩy: “Bẩm bệ hạ, là do sáng nay phụ thân thưởng tiên hình ạ.”
Tế Dương Đế mới nhớ tới Tả Thừa Tướng được gả cho Hình Bộ thượng thư Lưu Diệp, không khỏi có hơi buồn cười: “Thì ra là Lưu ái khanh động tay à, chả trách lại đánh hợp ý trẫm đến vậy.”
Tang Du nghe thấy Hoàng Thượng nói thích bèn vội tạ ơn không ngừng, còn bổ sung: “Cha nói bệ hạ thích nhất là xem mông bị đánh sưng lên, nên mới xin phụ thân đánh mông của Du Nhi sưng lên, để cho bệ hạ xem cho tận hứng.”
Tế Dương Đế nghe lại càng vừa lòng: “Hóa ra là ý của Tang ái khanh, thế thì trẫm cũng không phụ ý tốt của y được. Cứ để ngươi lại trong cung, sau này ngày nào cũng đánh sưng mông rồi đến thỉnh an cho trẫm xem.”
Tang Du nghe xong rất vui lập tức dập đầu tạ ơn. Sau đó có thái giám tiến đến đeo một sợi dây đỏ lên trên cần cổ trắng ngần của cậu, rồi có thêm một thái giám khác tới dắt cậu đi, đây ý chỉ là muốn giữ cậu lại trong cung.
Thái giám truyền lệnh, mời vị song nhi ứng tuyển tiếp theo vào điện.
Song nhi mà Tế Dương Đế không có hứng thú thì nhanh chóng bị vẫy tay cho lui, còn ai cảm thấy hứng thú thì vén áo lên nhìn vυ', hoặc nhìn bướm nhỏ hộŧ ɭε, hay là chồi non nhỏ, nhưng lại chưa từng bảo ai chu mông để hắn ngắm.
Hoàng Hậu nghĩ thầm, sự sủng ái của bệ hạ đối với Tả Thừa Tướng quả thật không bình thường, cũng chỉ có Tả Thừa Tướng và song nhi nhà y mới có thể gợi lên chút hứng thú của hoàng đế mà thôi.
Đúng thật ngay sau đó lại có thêm một người tên Tang Kỳ, là con riêng của Tả Thừa Tướng và nam sủng, ở phủ chỉ có thể xem là con vợ lẽ. Nhưng dung mạo thanh lãnh lại pha chút yêu mị kia lại khác hoàn toàn so với vị huynh trưởng có khí chất dịu dàng của cậu.
“Trông giống hệt lúc cha ngươi nhét đồ phía dưới mà vẫn phải nhẫn nại báo cáo công vụ thế nhỉ.” Tế Dương Đế nghiêm túc bình luận.
Tang Kỳ vẫn luôn lớn lên dưới thân phận là con vợ lẽ, ở trong phủ vốn chỉ được cha nói sơ qua về các thể loại dâʍ ɭσạи, không được quan tâm nhiều như huynh trưởng. Giờ phút này không ngờ lại có thể được hoàng đế khen ngợi, quả thật là vui khôn xiết. Từ nhỏ cậu đã hiểu được cách nhìn sắc mặt mà đoán ý, thường ngày cũng lén lút nhìn trộm cha và người đàn ông khác cᏂị©Ꮒ đυ. với nhau, đương nhiên là biết phải làm sao để làm người ta thích.
Giờ phút này gương mặt băng lãnh kia bỗng hiện lên vệt ửng hồng gãi đúng chỗ ngứa của người ta, nét quyến rũ càng nồng đậm hơn ba phần, tựa như băng tuyết chưa tan, khiến Tế Dương Đế lại càng thêm hứng thú.
“Ngươi làm như huynh trưởng, cũng vểnh mông lên cho trẫm xem.”
Thấy thiếu niên kia mang hai má ửng hồng quay người quỳ xuống ngay ngắn, có thái giám bước đến vén vạt áo của cậu qua, để lộ cặp mông trắng như tuyết.
Bờ mông này không căng chặt như huynh trưởng, cũng chưa bị đánh sưng lên, song lại mềm mụp hoàn toàn tương phản với dung mạo thanh lãnh kia của cậu. Cứ như chỉ cần dùng ngón tay búng một cái thì mông thịt ấy có thể theo đà mà nảy lên, hệt như con thỏ trắng ngoan ngoãn.
“Cái mông to này cũng chẳng kém cha ngươi là bao, không hổ có con trai của Tả Thừa Tướng.” Tế Dương Đế khen: “Cơ mà sao ngươi lại không giống như huynh trưởng của ngươi ấy, nhờ phụ thân đánh sưng lên luôn?”
Tang Kỳ có phần quẫn bách mà cắn môi dưới, nhưng vẫn không thể không nói thật: “Bẩm bệ hạ, Kỳ Nhi không phải con ruột của phụ thân, xưa nay phụ thân không thích Kỳ Nhi. Nên cha… Cha cũng không dám kêu phụ thân tới dạy dỗ.”
“Hửm? Vậy xem ra ngươi ở trong phủ Thừa tướng cũng thật là đáng thương.” Song giọng điệu của Tế Dương Đế lại chẳng có nửa phần thương tiếc.
“Không, không phải ạ, tuy ngoài mặt cha không dám đối xử tốt với Kỳ Nhi, nhưng sau lưng… Sau lưng lại thường kêu Kỳ Nhi đến xem cha bị người đàn ông khác chơi. Còn có cái mông này cũng là cha mỗi ngày dạy Kỳ Nhi xoa bóp, nên mới lớn dần…”
“Xem ra Tả Thừa Tướng vì để hậu cũng của trẫm có thêm hai phi tử ngon miệng mà tốn không ít công sức.” trong giọng nói của Tế Dương Đế vương chút ý đùa giỡn, “Đã như vậy thì ngươi cũng ở lại trong cung đi, sau này để cho trẫm nhìn kỹ xem những thủ đoạn mà cha ngươi đã dạy ngươi.”
Tang Kỳ vui hết lớn, vội dập đầu tạ ơn, ngay lập tức cũng được tiểu thái giám đeo dây lên cổ tay rồi dẫn xuống dưới.
Tế Dương Đế tuyển tổng cộng mười tám phi tử thì cuộc tuyển chọn này mới chính thức kết thúc.
Các phi tần mới nhanh chóng được nhập vào cung, chức vị lại không giống nhau. Trong đó người có chức cao nhất phải kể đến là con trưởng của Tả Thừa Tướng – Tang Du, được sắc phong là Qúy Tần. Còn so ra mà nói thì chức vị của Tang Kỳ lại thấp hơn rất nhiều, cùng lắm chỉ là mỹ nhân mà thôi.
Mấy ngày nay, mỗi đêm hoàng đế đều triệu người mới vào cung, sủng hạnh tân phi quên trời quên đất. Có khi một đêm còn gọi cả Tang tần và Tang mỹ nhân, cùng chơi đùa c̠úc̠ Ꮒσα sưng đỏ của ca ca và lỗ bướm múp của đệ đệ, đồng thời phá trình của cả hai huynh đệ.
Hôm nay, hoàng đế đang đυ. Thái Hậu trong Từ An Cung thì nghe thấy ngoài cửa bẩm báo có Tang mỹ nhân cầu kiến.
Tế Dương Đế cho gọi người vào, song động tác dưới thân vẫn chưa hề dừng dù chỉ một chút, cᏂị©Ꮒ song nhi dưới thân đến rêи ɾỉ không ngừng.
Vị Thái Hậu này không phải mẹ ruột của hoàng đế, mà là người vào cửa sau khi tiên đế đến tuổi già sức yếu, là song nhi tuyệt sắc nổi danh của Chu quốc.
Không ngờ tiên đế còn chưa chơi được hai lần thì mắc phải bệnh nặng mà qua đời, thế là người được hưởng thụ Hoàng Hậu nhỏ mọng nước lại là Tế Dương Đế, ngày ngày đè y dưới thân đυ. đến mức cả người đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Lúc này Thái Hậu cũng nghe thấy có người tới cửa cầu kiến, y hốt hoảng giãy giụa muốn tránh khỏi dưới háng của hoàng đế, rồi lại bị đối phương túm chặt lấy cổ chân ngọc ngà thúc vào càng sâu hơn.
“Ư… Đừng mà, đừng đâm, đừng đâm ai gia nữa a… Bên ngoài có người vào…” Trang phục vốn trang nghiêm trên người Thái Hậu giờ đã bị kéo xốc xếch từ lâu, phơi bày da thịt trắng nõn nà bên trong, đôi vυ' sữa to mềm bị đôi bàn tay của hoàng đế nắn bóp, tùy ý đùa bỡn thành nhiều hình dạng dâʍ ɭσạи khác nhau.
“Mẫu hậu và nhi thần ở bên nhau cũng chẳng phải một hai lần, trước đó Hoàng Hậu và hoàng đệ đều nhìn thấy mẫu hậu bị nhi thần cᏂị©Ꮒ cho rên da^ʍ đến như vậy, thế mà giờ lại thẹn thùng sao?” Tế Dương Đế dễ dàng kìm Thái Hậu đang giãy giụa lung tung lại, dưới háng lại càng dùng sức đâm chọc sâu vào miệng bướm no nước kia, “Mau rên cho nhi thần đυ. bướm da^ʍ của người nào, mẫu hậu cũng sinh tiểu hoàng tử cho nhi thần có được không hử?”
“Ưm…” Thái Hậu cảm thấy thẹn thùng quay đầu đi, y đã sinh cho tiên đế đứa con từ trong bụng mẹ đã mồ côi phụ thân, giờ phút này lại bị con trai trên danh nghĩa đυ. cᏂị©Ꮒ, mà cảnh tượng này đã bị con trai ruột của y và Hoàng Hậu nhìn bao nhiêu là lần…
Nhưng không thể phủ nhận được chính là cái lỗ hoa đói khát kia của y lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết ra càng nhiều nước da^ʍ, bị gậy thịt thô to của hoàng đế chọc chảy thành dòng dọc theo chân của hai người chảy xuống nhớp nháp…
Mà cảnh tượng này cũng nhanh chóng bị phi tần vừa được gọi vào trông thấy.
Tang Kỳ đứng ngoài cửa nghe thấy âm thanh kỳ quái phát ra từ trong phòng, nhưng cậu cũng đã sớm nghe nói rằng quan hệ của Thái Hậu và Hoàng Thượng có chút không bình thường, huống hồ gì lúc này hoàng đế lại chính miệng kêu y vào, nên cậu chỉ có thể vén màn lên bước vào tẩm cung của Thái Hậu.
Cảnh tượng trong phòng không đến mức làm cậu quá kinh ngạc. Từ nhỏ cậu đã ở làm việc trong phủ của Tả Thừa Tướng, tuy rằng Tả Thừa Tướng thi thoảng có quan tâm đến cậu nhưng đa phần vẫn là sai cậu xử lý những chuyện liên quan đến người trong phủ. Đối mặt với hình ảnh trước mặt, cậu cũng cố gắng dằn lòng bình tĩnh, vẫn cung kính quỳ xuống ngay ngắn bên cạnh giường.”
“Tần thϊếp xin thỉnh an Hoàng Thượng, xin thỉnh an Thái Hậu.” giọng cậu vẫn nhẹ nhàng như ngày thường.
Thái Hậu cũng yên tâm được chút đỉnh, rõ ràng phi tử này là kẻ thức thời. Y chỉ hơi nghiêng đầu đi, tựa như mình đang đoan chính ngồi trên giường chứ không phải bị hoàng đế ôm mà cᏂị©Ꮒ, trông dáng vẻ cố hết sức vờ làm cảnh thái bình giả tạo vậy.
Da mặt của Tế Dương Đế lại rất dày, hắn xem như không có gì mà tiếp tục đυ. Thái Hậu dưới háng, trong miệng cứ như đang trò chuyện phiếm: “Sao giờ này lại đến Từ An Cung thế?”
Tang Kỳ nghe được trong lời của hoàng đế không có ý trách mắng, hệt như là hỏi chuyện thường ngày bèn lẳng lặng thở phào một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh mà trả lời: “Bẩm bệ hạ, Tần thϊếp học được chút dược lý trong nhà, mấy hôm trước có nghe Hoàng Hậu nương nương nói ban đêm mẫu hậu không được an giấc, nên mới làm một túi thơm an thần trợ giấc ngủ.”
Vừa nói cậu vừa dâng cái túi thơm nhỏ trong tay lên, mắt không dám nhìn lên trên giường nhiều mà nhanh chóng cúi đầu xuống.
Tế Dương Đế nhận lấy túi hương kia đánh giá, trên mặt có thêu hoa văn như ý cát tường, đường may tinh tế, tay nghề tinh xảo, một mùi hương thoang thoảng thấm vào tận ruột gan tỏa ra, không khỏi cười nói: “Coi như ngươi có lòng.”
Tang Kỳ vội lấy lòng mà nói: “Nếu bệ hạ thích, mấy ngày nữa Tần thϊếp cũng làm cho người một cái ạ.”
Tế Dương Đế lại không tiếp lời cậu mà chỉ kêu cậu quỳ một bên như thế, cũng chẳng cho đứng dậy.
Tang Kỳ chỉ đành cúi đầu nhìn mặt đất, âm thanh dâʍ đãиɠ cách đó không xa lại liên tục vang vào trong tai cậu.
“Mẫu hậu có vừa lòng không? Con dâu người hiếu thích thứ tốt đây, để nhi tử mang lên cho người nhé?” Dưới háng Tế Dương Đến đâm rút càng ác hơn, tiếng nước nhóp nhép phát ra làm người ta phải đỏ mặt, một tay hắn cầm ngọc bội được treo trên túi hương kia để trên núʍ ѵú của Thái Hậu, cho đến khi núʍ ѵú cương cứng xuyên qua cái lỗ giữa ngọc bội thì thẳng người cao trào.
“Ưm… Ngứa quá…” Núʍ ѵú đỏ tươi đối lập với ngọc bội trong suốt, Thái Hậu đang có ý định giả chết vẫn chịu không nổi hình ảnh dâʍ ɭσạи như vậy, y gian nan uốn éo người, cầu xin hoàng đế buông tha cho mình.
Trái lại lại càng khiến miếng ngọc bội kia đè mạnh vào núʍ ѵú mềm mụp của y, lặp lại động tác day nghiến…
Hoàng đế đùa giỡn bầu vυ' sữa phì nhiêu của Thái Hậu bằng ngọc bội một lúc lâu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tiếng rên đứt quãng đáp lời, rồi mới quay đầu nói với Tang Kỳ vẫn luôn quỳ kia: “Xem ra mẫu hậu không thích lễ vật này cũng ngươi cho lắm. Nhưng trẫm lại rất thích.”
Tang Kỳ thấy hoàng đế dùng đồ mình dâng đùa bỡn Thái Hậu đã thấy bất an thấp thỏm lắm rồi, nghe nửa câu đầu của hắn lòng đã lạnh lẽo, nhưng đến nửa câu sau lại khiến cậu dở khóc dở cười.
Cái tình hình bất ổn này, Tang Kỳ hối hận sao lại mò tới đây vào giờ này kia chứ, chẳng những không lấy được lòng Thái Hậu mà trái lại còn đắc tội với người ta.
Cậu bèn gắng gượng cứu vớt mà nói: “Bệ hạ thích thì cứ lấy ạ. Chỉ là thần thϊếp không chuẩn bị được lễ vật làm mẫu hậu vừa ý, trong lòng không khỏi lo…”
“Ngươi không cần áy náy làm chi, vấn đề khiến mẫu hậu mất ngủ cũng chả liên quan đến thứ này.” Hoàng đế lại mỉm cười, trong lời nói có ý trêu đùa. Hắn dùng một bàn tay khác xoa xoa gò má đỏ bừng vì xấu hổ của Thái Hậu: “Nếu Hoàng Hậu và mỹ nhân đều quan tâm đến tình trạng giấc ngủ của mẫu hậu như vậy thì sau này mỗi tối nhi thần sẽ bớt chút thời gian chơi bời mà đến chăm cho mẫu hậu nhé!”
Lời này không chỉ có Thái Hậu mà cả Tang Kỳ luôn quỳ cũng không tránh khỏi nóng mặt. Hóa ra ban đêm Thái Hậu mất ngủ là vì, là vì…
Điều khiến cậu càng thấy ngượng ấy là, Hoàng Thượng lại vẫy tay kêu cậu đến đó hầu hạ một đêm.
Mảnh ngọc bội kia cuối cùng bị nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα của Tang Kỳ, cậu tuân theo mệnh lệnh của hoàng đế, ngón tay nhỏ trắng nõn vươn ra nhào nặn cặρ √υ' to tròn của Thái Hậu, đương nhiên là không dám trêu đùa mạnh bạo như hoàng đế mà chỉ nhẹ nhàng nắn bóp.
Hoàng Đế vừa đυ. c̠úc̠ Ꮒσα Thái Hậu vừa tát vào cái mông múp của Tang Kỳ.
Thái Hậu đã bị cᏂị©Ꮒ đến mềm người từ lâu, chồi non nhỏ cũng bắn vô số lần, từng đợt xoa bóρ ѵú không gãi đúng chỗ ngứa khiến y không nhịn nổi nhưng lại không dám mở miệng bảo đối phương mạnh tay hơn chút. Thế nên chỉ có thể dời hết lực chú ý vào dưới háng bị cᏂị©Ꮒ tơi bời, cu nhỏ lại phấn khích dựng đứng lên lần nữa.
“Ngươi chặn kín cây gậy thịt của mẫu hậu đi, bắn nhiều như vậy không tốt cho người.” Tế Dương Đế ra lệnh, động tác dưới thân lại không hề chậm đi chút nào. Cây hàng to bự giăng đầy gân xanh kia rất có kỹ xảo mà đâm vào đúng điểm nứиɠ của Thái Hậu, thọc cho cả người đối phương run rẩy.
Tang Kỳ cắn môi dưới, đưa tay run run che kín lỗ tiểu trên chồi non của Thái Hậu, tay nhỏ nhẹ nhàng vòng qua cán gậy không dám bóp mạnh.