Vào thời điểm tốt nghiệp Diệp Trúc cầu hôn Trần Thanh Thanh, Trần Thanh Thanh đáp ứng rồi, mấy tháng sau bọn họ cử hành hôn lễ.
Ngày kết hôn, thấy Trần Thanh Thanh mặc váy cưới trắng tinh, Diệp Trúc nhịn không được đem nàng kéo đến phòng thay đồ cô dâu.
Trần Thanh Thanh đẩy hắn “Làm gì vậy, chút nữa phải cử hành hôn lễ, muốn làm, buổi tối trở về thì cho anh.”
Diệp Trúc cách quần áo gãi gãi ngực Trần Thanh Thanh nói “Không, anh bây giờ muốn em, bộ dáng em mặc váy cưới thật đẹp, anh muốn cho em mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh tiến hành hôn lễ”
Nói xong vén lễ phục nàng lên, đem côn ŧᏂịŧ móc ra, vội vã cắm vào tiểu huyệt nàng.
Trần Thanh Thanh cứ như vậy cho hắn đỉnh tới trên gương phòng thử đồ, nhìn khi mình cho Diệp Trúc thọc vào rút ra khuôn mặt tràn ngập mị hoặc.
Diệp Trúc tới gần bên tai nàng nói “Nhìn xem em bây giờ rất hưởng thụ nha” sau đó thao nàng mãnh liệt.
Bởi vì hôn lễ sắp bắt đầu rồi, Trần Thanh Thanh chỉ có thể cầu hắn nhanh bắn ra “Anh trai tốt, xin anh, nhanh bắn cho em đi, buổi tối anh muốn sao cũng được”
Diệp Trúc nhìn thời gian một chút “Buổi tối lại tính sổ với em” nhanh chóng thọc vào rút ra mấy trăm cái liền bắn vào tiểu huyệt Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh đi chỉnh sửa lại lễ phục, hôn lễ liền bắt đầu. Trong toàn bộ quá trình diễn ra hôn lễ, tiểu huyệt nàng đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙, xuyên thấu qua qυầи ɭóŧ, chảy tới đùi, mà được váy cưới rất dài chặn lại.
Buổi tối về đến nhà, Diệp Trúc gấp không chờ nổi cởϊ qυầи áo tiến vào tiểu huyệt Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh tùy hắn, nhìn hắn “Anh sao lại gấp vậy?”
Diệp Trúc hướng lên trên đỉnh một chút nói “Chính em nói buổi tối tùy cho anh xử lý, anh muốn tới ngày mai vẫn còn ở trong tiểu huyệt em.”, nói xong ôm lấy nàng cọ nàng làm nũng.
Diệp Trúc cứ như vậy ôm Trần Thanh Thanh trở về phòng, Diệp Trúc ở trên người nàng vẫn luôn ra ra vào vào. Trần Thanh Thanh mệt đã thất thần, Diệp Trúc bắn ra cũng ôm nàng ngủ, nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn ở trong cơ thể nàng.
Ngày hôm sau Trần Thanh Thanh tỉnh lại, phát hiện côn ŧᏂịŧ Diệp Trúc còn ở trong cơ thể mình, nàng muốn trộm đem côn ŧᏂịŧ bỏ ra.
Khi nàng đang nâng eo lên, côn ŧᏂịŧ Diệp Trúc cứng. Diệp Trúc đem Trần Thanh Thanh kéo lại “Em không biết buổi sáng côn ŧᏂịŧ nam nhân dễ cương lắm sao.” Diệp Trúc cũng không biết tỉnh dậy lúc nào.
Trần Thanh Thanh không thành công lại bị Diệp Trúc thao lộng, dần dần chỉ còn lại âm thanh thọc vào rút ra. Sau một đợt, Trần Thanh Thanh ngủ đi.
Tỉnh lại lần nữa, Diệp Trúc ôm nàng đi đánh răng, sau đó mang nàng đi ăn sáng.
Thời điểm ăn bữa sáng, Diệp Trúc ôm lấy Trần Thanh Thanh, côn ŧᏂịŧ còn ở trong cơ thể nàng trừu động. Trần Thanh Thanh cấp thao căn bản ăn không hết, chỉ có thể cầu hắn “Chồng ơi, em ăn không hết, anh buông em đi.”
Diệp Trúc cũng không có buông tha nàng, cầm lấy đồ ăn đặt ở trong miệng nàng nói “Anh đây đút em ăn, hôm nay phải đem em thao đến mang thai”, Trần Thanh Thanh chỉ có thể ăn từng chút, hai cái miệng nhỏ trên dưới đều được thỏa mãn.
Một tháng lúc sau, Trần Thanh Thanh mang thai, Diệp Trúc ôm lấy nàng nói “Vợ à, anh rất yêu em.”.