Đỉnh Cấp Tư Chất, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Vạn Năm

Chương 120. Thần thú Chu Đấu, hủy thiên diệt địa (2)

Đi khắp nhân gian, nàng phát hiện Lâm Phàm vẫn là nam tử tuấn tú nhất nàng từng gặp, tính cách cũng rất được người thích.

Đúng lúc này!

Mặt kính nhanh chóng biến thành màu lửa đỏ, cuồng phong gào thét mà đến, sóng nhiệt quấy tán biển mây.

Tuyên Tình Quân và tử bào nữ tử lập tức đứng dậy, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một đầu chim lửa thật lớn sải cánh trăm trượng bay vυ't qua.

Tử bào nữ tử kinh ngạc hỏi: "thần thú Chu Đấu? Trong truyền thuyết nó là thần thú đại biểu cho tai hoạ!"

Tuyên Tình Quân cau mày nói: "Con Chu Đấu này còn chưa đạt tới trạng thái thành thục, chẳng qua trong thân nó đã tồn tại vận rủi, đoán chừng có thứ đồ gì đang hấp dẫn nó."

"Chậc chậc, cũng không biết nơi nào lại xui xẻo như vậy, có thể hấp dẫn Chu Đấu."

Từ sau khi phát hiện cứ khi tối đến Phù Tang Thụ sẽ lay động, Lâm Phàm bắt đầu bất an.

Hắn luôn cảm thấy Phù Tang Thụ sẽ đưa tới thứ gì đó.

Chẳng lẽ là Kim Ô trong truyền thuyết?

Không thể nào đâu!

Không phải Kim Ô đang treo trên trời sao?

Cũng không thấy mặt trời càng ngày càng thấp!

Lâm Phàm vẫn luôn chú ý nó, bình thường lúc tu luyện hắn cũng không dám toàn tâm toàn ý tu luyện.

Vài ngày sau.

Lý Khanh Tử tới cửa thăm hỏi.

Sau khi nhập động phủ, Lý Khanh Tử ngồi trên ghế cười nói:

"Lâm trưởng lão, gần đây Ngọc Thanh tông nghênh đón hỷ sự, chúng ta phát hiện một tòa di chỉ của môn phái thượng cổ, bên trong có rất nhiều tài nguyên, còn có công pháp, thiên tài địa bảo, thậm chí là pháp bảo. Ngươi muốn tới xem không?"

Lâm Phàm nhíu mày hỏi: "Việc này đã lan truyền hay chưa?"

Cơ duyên bực này nếu truyền ra chắc chắn sẽ khiến tu sĩ khắp thiên hạ chen chúc mà tới.

"Đương nhiên là chưa, đây là cơ mật trong Ngọc Thanh tông.

Quan trưởng lão đã dẫn theo năm vị trưởng lão, một trăm vị đệ tử hạch tâm đi vào bảo vệ. Trận pháp truyền tống cũng sắp được hoàn thành, đến lúc đó đệ tử Ngọc Thanh tông có thể trực tiếp tiến vào di chỉ."

Lý Khanh Tử cười nói, vẻ mặt đắc ý.

Những trong năm này, Ngọc Thanh tông vẫn luôn an ổn phát triển, không trêu chọc kẻ địch. Số tán tu gia nhập Ngọc Thanh tông cũng càng ngày càng nhiều.

Tên tuổi của Trảm Thần trưởng lão đã bị đại đa số tu sĩ trong tu chân giới quên lãng, nhưng đám cao tầng các tông môn vấn còn đang nhớ rõ. Cho nên bọn hắn không dám trêu chọc Ngọc Thanh tông, thậm chí còn không dám ngăn cản Ngọc Thanh tông phát triển.

Lâm Phàm gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, ta sẽ không đi, các ngươi cẩn thận một chút, bình thường loại di chỉ này có thể có cấm chế."

"Ta hiểu, nếu như phát hiện thiên tài địa bảo có thể tăng linh khí, ta sẽ sai người đưa tới cho ngươi."

"Đa tạ chưởng giáo, khách khí."

Hai người hàn huyên vài câu đơn giản sau đó Lý Khanh Tử vội vã rời đi.

"Tâm tình của Lâm Phàm trở nên tốt đẹp hơn.

Ngọc Thanh tông có thể an ổn mạnh lên khiến hắn rất hài lòng. Ngọc Thanh tông càng mạnh, hắn càng có thể an tâm bế quan tu luyện.

Đột nhiên Lâm Phàm phát hiện không thấy Tuân Trường An đâu.

Hắn lập tức dùng thần thức truy đuổi tung tích của Tuân Trường An, phát hiện thằng nhãi này đang ở trong một gian khách điếm ở thành trì nội môn.

Ừm?

Bắc bộ Đại Yến, xa xa có hỏa quang xuất hiện, rọi sáng vòm trời.

Cả vùng đất băng tuyết đang nhanh chóng tan rã với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, khiến vô số yêu quái bị chấn kinh đến mức đều tự trốn vào trong động phủ, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, kể cả Điển Túc Yêu Vương cũng vậy.

Điển Túc Yêu Vương đứng ở động khẩu nhìn về phía chân trời, hỏa quang soi sáng vẻ kinh hãi trên gương mặt hắn ta.

"Đó là... Thần thú Chu Đấu! Làm sao có thể!"

"Không tốt!"

Điển Túc Yêu Vương thiếu chút nữa bị dọa sợ đến hồn phi phách tán. Hắn ta lập tức chui vào trong động phủ, trên động khẩu có bùn xuất hiện, nhanh chóng ngưng tụ thành vách núi.

Thần thú Chu Đấu giương cánh bay vυ't mà đến, hệt như Kim Ô trong truyền thuyết quét ngang đại địa.

Nơi nó đi qua băng tuyết tan rã hóa thành hồ bạc, sau đó lại bị bốc hơi thành mây khói cuồn cuộn.

Chu Đấu nhau chim lửa, đầu như lớn chó, mọc ra ba chân, móng vuốt khác với ác điểu, nó càng giống với long trảo hơn, hình tượng chỉnh thể cực kỳ uy mãnh, thế không thể đỡ.

Nghìn dặm băng tuyết trực tiếp bị nhiệt độ trên người nó hòa tan Hai mắt nó bắn ra quang mang sáng như đuốc, phương hướng nó nhìn về rõ ràng là Ngọc Thanh tông!

Ngọc Thanh tông, khách sạn nội môn.

Trong phòng khách.

Tuân Trường An ngồi trước bàn, trong tay cầm một ly rượu cười nói: "Thiến nhi, đến Ngọc Thanh tông rồi ngươi cảm thấy thế nào? Ta đã gia nhập Ngọc Thanh tông mấy chục năm, nếu như ngươi gặp phải chuyện phiền toái gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào."

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía nữ tử vóc người thướt tha trước cửa sổ.

Nàng mặc thanh y, tóc dài tới eo, da trắng dáng xinh, mặc dù không thể nói là khuynh quốc khuynh thành nhưng đã có thể tính là xinh đẹp hiếm thấy.

Nữ tử Thiến nhi vén nhẹ mái tóc bên tai, nói: "Trường An, ngươi không cần đợi ta như vậy, chúng ta thật sự không có khả năng. Có lẽ ngươi có thể lăn lộn rất khá trong Ngọc Thanh tông này, nhưng ta cũng không thể vì lợi ích mà ủy thân cho ngươi."

Tuân Trường An nghe tới đau lòng, cắn răng nói: "Vì sao?

Cũng chỉ vì tướng mạo của ta? Ta có thể đổi sang một tướng mạo anh tuấn hơn."

Thiến nhi xoay người nhìn về phía hắn, đôi mắt đẹp lộ ra bất mãn nói: "Nhưng sự thật chính là sự thật, giả dối vĩnh viễn là giả dối. Nếu ta yêu ngươi, sông cạn đá mòn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ. Nếu ta không yêu ngươi, mặc dù hủy thiên diệt địa, chỉ còn lại ngươi ta, ta cũng sẽ không yêu ngươi."

Đau tim!

Tuân Trường An bóp nát cái ly trong tay, lòng bàn tay không chảy máu nhưng tim hắn ta đang rỉ máu.

Đúng lúc này!

Hỏa quang soi sáng trên lưng Thiến nhi, một luồng gió nóng thổi tới, Tuân Trường An trừng to mắt.

Thiến nhi vô thức xoay người nhìn, chỉ thấy vòm trời nhanh chóng bị lửa bao phủ, xa vời có một vầng thái dương đang chạy nhanh đến.