Lâm Phàm có trực giác.
Rất có thể Mạc Phục Cừu bị buộc tới bất đắc dĩ, nhưng Chu Phàm tuyệt đối là bản tính vốn Ma.
Những chuyện thằng nhãi này làm trong tông môn trước đó đã bị người lên án.
Lâm Phàm lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Hắn đứng lên nói: "Đồ nhi, ra ngoài với vi sư, vi sư truyền thụ pháp thuật cho ngươi và Hắc Ngục Kê."
Nghe vậy, Tuân Trường An lập tức kinh hỉ, vội vàng đứng lên theo sau.
Trên hoang mạc vô tận, vô số châu chấu còn đang tràn ngập.
Một bóng người tiến về phía trước trong gió lốc châu chấu.
Hắn ta đi không nhanh không chậm, thật giống như tản bộ trong sân vắng. Dọc theo đường châu chấu không dám tới gần thân thể hắn ta.
Người này chính là Tô Kỳ!
Vẻ mặt Tô Kỳ tràn đầy đắc ý, thầm nói: "Năng lực của sư phụ thật mạnh, nạn châu chấu đủ để phá hủy một vương triều cũng không dám tới gần ta."
Nhiều năm trôi qua, hắn ta lại đã trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng luôn có thể bình an vượt qua.
Hắn ta từng thử gào to tên Lâm Phàm, nhưng không được đáp lại.
Sau đó hắn ta nghĩ thông suốt.
Sư phụ đang khảo nghiệm hắn ta.
Khiến hắn ta phải sống cuộc sống một người khô khan.
Dù sao sư phụ vẫn một mình bế quan quanh năm, không nói một lời.
Chỉ có đạo tâm tuyệt đối kiên trì với tịch mịch mới có thể thành tiên vấn đạo!
Sau đó, Tô Kỳ không hề gào tên Lâm Phàm nữa, cả người cũng được buông lỏng.
Trước đó không lâu hắn ta bị hoàng tộc Đại Tấn vương triều bắt được, nhưng hắn ta cũng không sợ, trái lại còn thích thú đấu trí đấu dũng với hoàng tộc. Kết cục cũng giống với suy đoán của hắn ta, nếu hắn ta không cách nào chiến thắng kẻ địch hoặc không thể thoát khỏi tử cục, sư phụ sẽ ra tay.
Tô Kỳ vừa nghĩ vừa đi tới.
Hắn ta vẫn đang chạy đi, mấy chục năm như một ngày, khiến hắn ta thoạt nhìn gió bụi mệt mỏi, mặt mũi tràn đầy tang thương, nhưng hai mắt hắn ta lại càng thêm sáng rỡ.
Cũng không lâu lắm.
Tô Kỳ thấy phía trước có một gốc cây già cao mười trượng, dưới tàn cây còn có bóng người.
Hắn ta lập tức tiến lên.
Phong bạo châu chấu dừng lại, bắt đầu trở về, không hề truy đuổi Tô Kỳ nữa.
"Tô Kỳ không nhận ra sự dị thường này, hắn ta bước nhanh đi tới dưới gốc cây già.
Một lão giả quần áo lam lũ ngồi tĩnh tọa dưới tàn cây, nếp nhăn trên mặt hệt như vỏ cây phía sau hắn ta vậy.
Tô Kỳ ôm quyền hỏi: "Tiền bối, phía trước có phải là Bắc Châu?"
Lão giả cũng không mở mắt nói: "Ừm, Bắc Châu."
Nghe vậy, Tô Kỳ bỗng có xung động muốn khóc.
Mấy chục năm!
Gần trăm năm!
Rốt cục hắn ta cũng tới mục đích!
Bắc Châu!
Hắn ta từng mơ vô số lần, mơ thấy mình đến Bắc Châu.
Hai hàng lệ nóng cuối cùng cũng không nén được mà chảy xuống.
Hắn ta lập tức xoay người quỳ xuống, quỳ lạy vòm trời sau lưng.
Ánh mắt hắn ta phảng phất như đang nói, sư phụ, ngài nhìn thấy không?
Đồ nhi không cô phụ kỳ vọng của ngài!
Lão giả mở mắt nhìn về phía hắn ta, ánh mắt cổ quái hỏi:
"Đến Bắc Châu vui vẻ như vậy sao? Ngươi cũng biết Bắc Châu là nơi nào?"
"Tô Kỳ đứng dậy chuyển hướng nhìn hắn ta, lau nước mắt trên mặt cười nói: "Đúng là không biết, chẳng qua Ngự Yêu ma tông ở Bắc Châu đúng không?"
Lão giả không khỏi cau mày hỏi: "Ngươi có quan hệ với Ngự Yêu ma tông?"
"Ta muốn gia nhập Ngự Yêu ma tông!"
Tô Kỳ kiên định tự tin nói, như lúc trước đây hắn ta muốn gia nhập Ngọc Thanh tông vậy.
Lão giả lắc đầu nói: "Ngự Yêu ma tông rất khó vào, dù ngươi đã có tu vi Kim Đan cảnh, nhưng muốn gia nhập cũng không dễ dàng như vậy. Bắc Châu là vùng đất quần ma loạn vũ, tiểu bối, khuyên ngươi một câu, không nên bước vào Bắc Châu, nơi này là hoàng tuyền nhân gian."
Tô Kỳ cười cười.
Ta sợ cái gì?
Sau lưng ta có người!
Chợt, Tô Kỳ ôm quyền với hắn ta sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Bắc Châu.
Lão giả lộ ra nụ cười giễu cợt, cũng không khuyên ngăn nhiều.
Năm năm sau.
Đại Yến nghênh đón bão tuyết hiếm thấy, toàn bộ Ngọc Thanh tông đều bị tuyết trắng ngần bao trùm, thê mỹ như họa.
Lâm Phàm đi ra khỏi động phủ, đứng ở bên vách núi nhìn lại, đập vào mắt là một mảnh trắng xoá.
Sống ba trăm tuổi, đây là lần đầu gặp hắn gặp phải tuyết lớn như vậy.
Hắn không khỏi nghĩ đến sao chổi.
Dấu hiệu như vậy...
Chẳng lẽ là sao chổi trở về?
Lâm Phàm đang nghĩ ngợi, trước mắt đột nhiên xuất hiện ba dòng chữ:
[Kiểm tra đo lường được yêu ma vạn niên gần thức tỉnh, ngươi có lựa chọn bên dưới]
[Một, lập tức xuất thế, tru sát yêu ma, cứu vớt thương sinh, có thể đạt được một Linh Bảo, một lần truyền thừa thần thông]
[Hai, tiếp tục tu luyện, rời xa nguy hiểm, bo bo giữ mình, có thể đạt được một hạt giống thiên tài địa bảo ngẫu nhiên]
Yêu ma vạn niên?
Nghe đã thấy rất hung tàn!
Ta có ngu mới đi gϊếŧ hắn ta!
Lâm Phàm không chút do dự trực tiếp lựa chọn phương án thứ hai.
Lâm Phàm bước lên con đường tu hành không phải vì cứu vớt thương sinh mà vì có thể sống được càng lâu hơn.
[Ngươi lựa chọn tiếp tục tu luyện, rời xa nguy hiểm, thu được hạt giống thiên tài địa bảo ngẫu nhiên]
[Chúc mừng ngươi thu được hạt giống Phù Tang Thụ]
[Phù Tang Thụ: Thiên địa thần thụ, có thể tăng trưởng thiên địa linh khí, vạn năm sau có thể hấp dẫn Kim Ô, trăm vạn năm sau có thể liên thông tới thiên địa khác]
Phù Tang Thụ?
Lâm Phàm nhìn về phía hạt giống đột nhiên xuất hiện trong tay, hơi nhướng mày.
Phù Tang Thụ rất nổi danh trong thần thoại Trung Quốc, có liên quan tới mặt trời.
Vạn năm sau có thể hấp dẫn Kim Ô, Kim Ô không phải mặt trời sao?
"Trăm vạn năm sau có thể liên thông tới thiên địa khác...
Lâm Phàm không nhìn thẳng điểm này.
Trăm vạn năm quá lâu!
Hạt giống Phù Tang Thụ giống như hột đào, cũng không có gì lạ thường.
Rất khó tưởng tượng đây lại là hạt giống thần thụ.
Lâm Phàm xoay người đi tới trước động phủ, hắn gọi Tuân Trường An ra.
"Sư phụ, có chuyện gì?"
Tuân Trường An hỏi, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Chẳng lẽ sư phụ muốn truyền thần thông cho hắn ta?