Thường Nguyệt Nhi hừ lạnh: "Nghĩ khá lắm, ta là sư tỷ ngươi, dù muốn làm cũng phải làm... Hừ hừ!"
Nàng bỗng nở nụ cười.
Lâm Phàm giả ngu, không tiếp lời.
Thường Nguyệt Nhi tự chuốc lấy nhục, tiếp tục trông linh thảo.
Thời gian chừng năm phút trôi qua, nàng đã gieo xong các hạt giống mình có.
Lâm Phàm vội vàng nói cám ơn.
"Cứ như vậy đi, không quấy rầy ngươi tu luyện. Qua một thời gian ngắn nữa sư tỷ chuyển tới làm bạn với ngươi, thế nào?"
Thường Nguyệt Nhi che miệng cười hỏi, còn ném cho Lâm Phàm một ánh mắt quyết rũ.
Lâm Phàm cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn mượn nhờ động phủ của ta?"
Thường Nguyệt Nhi trừng hắn, tức giận đến xoay người rời đi.
Đợi khi nàng rời khỏi động phủ rồi, Lâm Phàm mới thở dài một hơi.
Hắn vỗ vỗ l*иg ngực, lẩm bẩm nói: "Lâm Phàm à Lâm Phàm, muốn giữ gìn thân thể thật cẩn thận cũng quá khói"
Lâm Phàm đi tới động khẩu, sau khi khởi động pháp trận, hắn lại trở lại trên giường gỗ bắt đầu tu luyện.
Kim Đan cảnh tầng một vẫn chưa thể thỏa mãn hắn!
Sau khi luyện thành Lục Đạo Luân Hồi Công tầng thứ ba, tốc độ nạp khí của hắn vượt xa trước đây. Lại thêm Tiên Thiên động phủ linh khí nồng nặc, hắn tu luyện rất vui vẻ.
"Thoáng chớp mắt.
Năm năm thoáng qua.
Lâm Phàm tu luyện Lôi linh căn tới Kim Đan cảnh tầng ba, những linh căn khác hắn còn chưa tu luyện.
Hắn vốn định tu luyện Lôi linh căn tới Kim Đan cảnh tầng chín mới tu luyện những linh căn khác, dù sao Thanh Minh ma giáo cũng có thể đột kích bất cứ lúc nào.
Như vậy tuổi thọ của hắn cũng được tăng thêm một chút.
Con đường tu hành có quá nhiều biện pháp tăng trưởng tuổi thọ, tỷ như đan dược, thiên tài địa bảo, công pháp các loại.
Đại nạn thọ mệnh của Lâm Phàm là hạn chế cơ bản nhất trong thọ mệnh của hắn, nếu tu vi không cách nào đột phá, còn có thể lợi dụng những biện pháp khác để tăng trưởng.
Trong năm năm này, Ngọc Thanh tông bình an vô sự.
Thế nhưng.
Chưởng giáo Lý Khanh Tử thường xuyên bị ma tu truy sát, vẫn luôn trọng thương.
Mạc Phục Cừu, Chu Phàm cũng thường xuyên gặp phải ma tu tập kích, xem ra bọn hắn đã xông xáo rất đặc sắc.
Mỗi khi thấy bọn hắn bị ma tu tập kích, Lâm Phàm lại thấy thật may mắn, may là mình không đi xông xáo chung với bọn hắn.
Lúc này Lâm Phàm còn đang tu luyện, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một hàng chữ:
[Kiểm tra đo lường được người có Tiên Thiên Khí Vận, phải chăng kiểm tra lai lịch]
Người có Tiên Thiên Khí Vận?
Lâm Phàm nhíu mày, lẽ nào ngoài động phủ có người?
Hắn vội vã kiểm tra lai lịch của người này.
[Trần Tam Thiên, Thiên Sinh Ma Thai, có lực tương tác cực mạnh với công pháp ma đạo. Lúc còn tấm bé theo phụ mẫu lưu lạc, phụ mẫu bị thổ phỉ sát hại, ngoài ý muốn thức tỉnh Ma Thai. Năm bảy tuổi chính hắn đã tru sát trên trăm thổ phỉ, sát tâm thả ra, từ đó không cách nào ngăn cản được. Mãi cho đến khi gia nhập Thanh Minh ma giáo, hắn như cá gặp nước, hiện tại đang là đại đệ tử hạch tâm của Thanh Minh ma giáo]
Quả nhiên là người của Thanh Minh ma giáo!
Đại đệ tử hạch tâm...
Nói cách khác, hắn ta còn chưa đạt tới cấp bậc trưởng lão!
Dựa theo hiểu biết của Lâm Phàm, thực lực của Thanh Minh ma giáo cũng không khác gì mấy so với Ngọc Thanh tông.
Trần Tam Thiên cùng lắm cũng chỉ có tu vi Kim Đan cảnh tầng chín!
"Người này đến Ngọc Thanh tông làm gì? Chỉ có một mình hắn ta hay là có đại bộ đội ẩn tàng?"
Lâm Phàm đứng dậy, thận trọng đi tới cửa động.
Hắn nhìn ra ngoài, chỉ thấy một hắc y nam tử lén lút đi ra từ trong rừng cây xa xa.
Vậy mà Lâm Phàm không thể cảm giác được khí tức của hắn ta.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, sợ rằng hắn không thể phát hiện ra Trần Tam Thiên.
Ngoại trừ Trần Tam Thiên cũng không có người khác.
Trần Tam Thiên đi tới cửa động phủ, ánh mắt hắn ta rơi xuống một hàng chữ trên vách núi đá.
"Nhân nhất thời trời cao biển rộng... Buồn cười, quả nhiên người Ngọc Thanh tông đều là rùa đen rụt đầu!"
Trần Tam Thiên không nhịn được cười khẩy nói, khiến Lâm Phàm ở bên trong đường động cảm thấy bị mạo phạm.
Muốn chết!
Lâm Phàm thi triển Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm, ba đạo kiếm ảnh lơ lửng sau người, tùy thời chuẩn bị tiêu diệt Trần Tam Thiên.
Bởi vì trận pháp, Trân Tam Thiên cũng không nhìn thấy Lâm Phàm, không cảm giác được khí tức của Lâm Phàm.
Hai người cách nhau không tới mười bước.
Trần Tam Thiên nhìn trong chốc lát, nhận ra được điểm gì đó không đúng.
"Chẳng lẽ đây là động phủ?"
Trần Tam Thiên híp mắt, hắn ta lật tay lấy ra một thanh kiếm, nhẹ nhàng đâm lên trên vách núi.
XÍU... UUII XÍU... UUII XÍU... UUII
Kiếm sáng lóng lánh, sáng tới Trần Tam Thiên vô thức nhắm mắt, theo bản năng lui về phía sau.
Ba đạo kiếm ảnh vẫn như thiểm điện trực tiếp xuyên thủng thân thể Trần Tam Thiên, máu tươi vẩy ra.
Trần Tam Thiên như đống cát rơi xuống vị trí cách đó hơn mười mét, đυ.ng vào một gốc đại thụ, khiến đại thụ bị chấn động đến mức lá cây rơi xuống như mưa.
"Đau quá..."
Trần Tam Thiên cắn răng nghiêng mắt nhìn tới, ba đạo kiếm ảnh đang lơ lửng trên đỉnh đầu hắn ta, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, khiến hắn ta sợ đến thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Đây là cái gì?
Hắn ta vội vàng kêu lên: "Tiền bối, dừng tay!"
Lâm Phàm đứng ở cửa động lắc đầu.
Yếu như vậy?
Một kích cũng không chịu nổi!
Hay là Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm của ta quá cường đại?
Lâm Phàm sờ cằm suy tư.
Sau khi bị Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm tập kích, khí tức linh lực của Trần Tam Thiên cũng hiển hiện ra.
Lâm Phàm so sánh một chút, linh lực của Trần Tam Thiên cũng không mạnh mẽ như hắn.
Chỉ có điều hắn không nhìn thấu cảnh giới của Trần Tam Thiên.
Nói cách khác, cảnh giới của Trần Tam Thiên cao hơn hắn, nhưng cường độ linh lực không bằng hắn.
Rốt cục hiệu quả bá đạo của Lục Đạo Luân Hồi Công cũng nổi lên mặt nước.
Lâm Phàm cảm thấy vui sướиɠ, mở miệng hỏi: "Ngươi tới Ngọc Thanh tông là muốn làm gì?"
Trần Tam Thiên trả lời: "Ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây, ta cũng không muốn tiến vào Ngọc Thanh tông."
Thực đúng là nói dối đạt tới cảnh giới hạ bút thành văn!
Ba đạo kiếm ảnh lại rớt xuống!
Trần Tam Thiên biến sắc, vội vàng nhảy sang bên cạnh, nhưng đùi phải của hắn ta vẫn bị kiếm ảnh xuyên thủng, trực tiếp đóng đinh xuống đất. Hắn ta ngã sấp xuống, hệt như chó dữ hốc phân.