Đỉnh Cấp Tư Chất, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Vạn Năm

Chương 27: Trấn áp thái thượng trưởng lão!

【 Kiểm tra đo lường được nội môn khảo hạch Ngọc Thanh tông sắp bắt đầu, ngươi có lựa chọn bên dưới 】

【 Một, rêu rao thắng lợi, danh chấn nội môn, có thể đạt được một ngàn viên thượng phẩm linh thạch 】

【 Hai, khiêm tốn thu được Top 3, tận lực hạ thấp ảnh hưởng, có thể đạt được một Linh Bảo 】

Linh Bảo?

Hai mắt Lâm Phàm sáng lên.

Lúc trước hắn đã từng nghe nói tới, Linh Bảo càng mạnh mẽ hơn pháp khí.

"Mỗi một lần lựa chọn đều lấy khiêm tốn làm đầu, xem ra nó có liên quan tới con đường phát triển ta chọn lúc đầu."

Lâm Phàm thầm nghĩ.

Khi mở ra du hí nhân sinh, hắn lựa chọn khiêm tốn tu luyện, còn mở ra công năng ẩn giấu tu vi.

Rất tốt.

Ta chỉ thích như vậy!

Giả heo ăn thịt hổ!

Không đúng!

Cẩu thả đến vô địch thiên hạ!

Lâm Phàm vui vẻ nghĩ.

Hắn phải làm lão tăng quét rác trong Ngọc Thanh tông.

Lâm Phàm không cách nào trực tiếp chọn lựa chọn thứ hai, phải đợi khi nội môn khảo hạch kết thúc mới có thể bình định.

Hắn phấn chấn tinh thần, gia tốc bay về phía Thiên Tru phong.

...

Thiên Tru phong.

Hơn mười vị đệ tử vây quanh một đài đấu pháp, Mạc Phục Cừu, Mạc Trúc cũng tới.

Nhìn chiến đấu trên đài, vẻ mặt hai người rất cổ quái.

Lâm Phàm và đối thủ rơi vào thế giằng co. Phần lớn thời gian hắn đều đang phòng thủ, tránh né, rõ ràng đang ở hạ phong.

Đối thủ là đệ tử Thiên Tru phong, càng đánh càng hưng phấn.

"Vòng thứ nhất gặp phải người yếu như vậy, quá tuyệt vời!"

Đệ tử Thiên Tru phong thầm nghĩ, hắn ta đã tiêu tốn linh lực trong cơ thể, lúc chiến đấu còn giữ vững tư thế đẹp trai.

Lâm Phàm khổ không thể tả.

Diễn đến mức này thực sự mệt.

Hắn vẫn luôn thi triển Thất Trọng Huyễn Bộ tránh né, nhưng hắn còn phải tận lực lộ vẻ thân pháp của mình không tinh diệu.

Hắn cắn răng, tiếp tục kiên trì.

Theo thời gian đấu pháp của hai người càng ngày càng dài, các đệ tử xem cuộc chiến cảm thấy không có gì thú vị, lục tục rời khỏi.

Mạc Phục Cừu, Mạc Trúc còn đang quan chiến.

"Hắn không nên yếu như vậy mới đúng?" Mạc Trúc không nhịn được hỏi.

Mạc Phục Cừu bình tĩnh nói: "Hắn cố ý."

Đúng lúc này.

Lâm Phàm bỗng thi triển Tuyệt Chỉ Thần Kiếm, lấy chỉ làm kiếm, kiếm khí bắn ra xuyên thủng bả vai đối phương. Chân hắn đạp Thất Trọng Huyễn Bộ, nhanh chóng ép lên, một cước đạp đối phương xuống đài đấu pháp.

Tỷ đấu kết thúc!

Ba gã chấp sự chủ trì đấu pháp thấy vậy, đều sửng sốt.

Bọn hắn chỉ mới thất thần một chút, không nghĩ tới tỷ đấu lại kết thúc đột nhiên như vậy.

Lâm Phàm ôm quyền nói: "Đa tạ!"

Hắn đi tới chỗ ba gã chấp sự dưới đài, đăng ký thắng lợi.

Tên đệ tử Thiên Tru phong kia thất hồn lạc phách rời đi.

Huynh muội Mạc Phục Cừu lập tức tiến lên chào đón.

"Lâm huynh đệ, vì sao ngươi không trực tiếp thủ thắng?" Mạc Phục Cừu hỏi.

Dưới cái nhìn của hắn ta, Lâm Phàm là đệ tử có tư chất trác việt nhất trong Ngọc Thanh tông, không ai sánh bằng!

Không biết vì sao Lâm Phàm quá vô danh, nói hắn có thiên phú cũng không ai tin.

Lâm Phàm lắc đầu cười nói: "Ta chỉ tìm được sơ hở của hắn ta."

Hắn nhìn về phía Mạc Trúc, nói sang chuyện khác: "Mạc cô nương gần đây khỏe chứ?"

Hắn không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới, Mạc Trúc lại tức giận.

"Sớm biết vậy trước đây ta đã nghe ngươi. Ta tới động phủ của Lý Tiềm Long, kết quả gặp phải ma tu, hắn ta cùng đồng môn đệ tử liên thủ đối phó ta. Sau đó ta bị buộc bất đắc dĩ phải nhảy núi, may mắn được một tiền bối ra tay giúp đỡ."

Mạc Trúc mắng chửi, vô cùng oán giận.

Lâm Phàm hỏi: "Tiền bối kia là ai?"

"Ta cũng không rõ, sau khi hắn cứu ta xong lập tức rời đi, có thể là một vị cao nhân trong Ngọc Thanh tông."

"Ah."

Trọng tâm câu chuyện dừng ở đây.

Lâm Phàm cáo từ hai huynh muội, nhanh chóng rời đi.

Mạc Trúc nhìn bóng lưng hắn rời đi, buồn bực nói: "Đại ca, vì sao ta cảm thấy hình như hắn đang tận lực tránh né ta, không muốn trò chuyện nhiều với ta."

Mạc Phục Cừu cười nói: "Tâm tư của ngươi quá rõ ràng, Lâm huynh đệ là khổ tu sĩ, không hy vọng bị nhi nữ tình trường ràng buộc bước chân tu hành."

"Cứ khổ tu mãi như vậy, nhân sinh còn gì thú vị sao?"

"Mỗi người có một mục đích khác nhau, thứ hắn theo đuổi là trường sinh, là đại đạo."

"Ta thấy hai người các ngươi vốn là một loại người."

"Ta không sánh bằng hắn."

...

Trở lại động phủ, Lâm Phàm tiếp tục tu luyện Cửu Long Trừ Ma Ấn.

Lúc đấu pháp trước đó, hắn chỉ dựa vào Thất Trọng Huyễn Bộ tránh né, cho nên không tiêu hao quá nhiều thể lực.

Liên tiếp mấy ngày sau, Lâm Phàm vẫn luôn như thế.

Mỗi lần hắn đều kéo dài thời gian tới khi đám người quan chiến rời đi rồi mới đánh bại đối thủ. Đám bại tướng dưới tay hắn cũng không dám nói gì, vì vậy, Lâm Phàm một đường quá quan trảm tướng, nhưng lại không nổi tiếng chút nào.

Đáng nhắc tới là tu sĩ Đại Thừa cảnh chuyển thế Chu Phàm đột nhiên quật khởi. Hắn thắng lợi liên tiếp, sáp nhập Top 10.

Toàn bộ nội môn đều đang thảo luận về hắn ta.

Chỉ vì khi hắn ta muốn cướp đoạt đạo lữ với đại đệ tử Kiếm phong, rất nhiều người đều coi thường hắn ta, cảm thấy hắn ta đang si tâm vọng tưởng.

Chẳng qua đại đệ tử Kiếm phong cũng không tham dự nội môn khảo hạch. Trước mặt mọi người, hắn ta lên tiếng, nếu Chu Phàm có thể sáp nhập Top 3, hắn ta sẽ đồng ý lấy đạo lữ làm điều kiện công khai tỷ đấu với Chu Phàm.

Việc này đã huyên náo tới sôi sục trong nội môn.

Sau khi Lâm Phàm nghe nói tới chuyện này cũng không thấy hứng thú.

Tình tiết như vậy hắn đã thấy nhiều trong tiểu thuyết.

Một đêm này.

Lâm Phàm ở trong động phủ tu luyện Cửu Long Trừ Ma Ấn.

Trong những trận tỷ đấu trước đó, hắn chưa từng sử dụng một chiêu này. Nhưng theo mấy ngày tu luyện, Cửu Long Trừ Ma Ấn đã thuận buồm xuôi gió.

Lâm Phàm có thể lập tức thi triển ra pháp thuật này.

Đại đa số pháp thuật khi thi triển đều phải bấm pháp quyết, thôi động tâm pháp, không giống với võ công, có thể trực tiếp đánh ra.

Chẳng qua theo độ thuần thục tăng trưởng, sớm muộn gì hắn cũng có thể trực tiếp đánh ra.

Vù vù ——

Ngoài động phủ truyền đến tiếng gió, lúc đầu Lâm Phàm không để ý.

Nhưng cũng không lâu lắm, Lâm Phàm cảm thấy bất an khó hiểu.

Hắn vội vã dừng lại, thả thần thức ra ngoài.