Dương Viên từ từ mở mắt ra, cậu mơ thấy mình bị một con gấu bắc cực hung dữ bóp cổ, hô hấp trở nên khó khăn.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc, Dương Viên đau đầu không chịu nổi. Cậu biết rằng con gấu bắc cực kia chính là chủ nhân của căn biệt thự này.
Khi Dương Viên tỉnh dậy đã thấy Lý Kế Hiên chờ sẵn bên cạnh giường, thứ hắn cầm trong tay là tiền mặt dành cho Dương Viên, dù sao Dương Viên bây giờ là người của hắn, cho nên chất lượng cuộc sống của cậu nhất định phải thật tốt.
Dương Viên liếc mắt nhìn thấy xấp tiền mặt, những phiền muộn trong lòng lập tức biến mất, cười mỉm chống tay xuống giường ngồi dậy.
“Ông chủ, sao anh dậy sớm thế, tối hôm qua không thoải mái sao?”
“Thoải mái lắm…”
Đối mặt so với người có da mặt còn dày hơn cái tường thành tên Dương Viên này, Lý Kế Hiên xấu hổ sờ mũi, chậm rãi hỏi.
“Tối hôm qua... Xin lỗi, tháng này là một vạn, còn tiền lương tháng sau đã chuyển vào thẻ của cậu rồi... Chỉ cần cậu ký tên là có hiệu lực thôi.”
“Không phải ông chủ đã ký vào cơ thể tôi rồi sao? Phun đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể người ta.” Dương Viên thấy tai của Lý Kế Hiên đỏ lên, hằn ở trước mặt cậu hình thành một sự tương phản hoàn toàn với bộ dạng dã thú đêm qua, cậu liều lĩnh càng thêm tùy ý đùa bỡn, vừa nói vừa kéo tay Lý Kế Hiên sờ lên bụng dưới của mình.
Ngón tay vừa chạm vào da thịt Dương Viên, cơ thể Lý Kế Hiên như có vô số con kiến
đang bò, không ngừng hồi tưởng lại thân thể mỹ lệ của cậu tối hôm qua.
Miệng không nhịn được nói: “Quay người lại, tôi giúp cậu xem huyệt nhỏ có bị thương hay không…”
“Ơ, ông chủ, không cần, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Trời ạ, vừa rồi chỉ tùy tiện trêu chọc hắn có một chút thôi mà sao người này lại nghiêm túc như vậy chứ?
“Quay lại đi.”
Lời nói của Lý Kế Hiên trở nên cứng rắn, mang theo uy hϊếp không thể nghi ngờ, hoàn toàn không giống lúc nãy mới vừa lột xác thành bộ dáng ngây thơ của hắn, Dương Viên cũng tự cho là mình xui xẻo vì đã dây vào một kẻ điên như hắn, mà ai bảo tên điên này lại giàu có như vậy?
Dương Viên quỳ sấp xuống ở mép giường, quay đầu lại liền thấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm mông mình.
Mọi thứ diễn ra trong phòng ngày hôm qua quá nhanh và vội vàng, Lý Kế Hiên đã không nhìn kỹ cơ thể mang đến cho hắn sự sảng khoái vô tận này.
Cặp mông quả đào nhô cao, từ trên xuống dưới là cúc huyệt và nữ huyệt, bên dưới là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam đang rủ xuống, Lý Kế Hiên nắm lấy thứ hình trụ phía dưới, vừa vuốt ve vừa hỏi: “Thứ này có cᏂị©Ꮒ qua ai chưa?”
Nói xong, móng tay cào cào lên lỗ qυყ đầυ, Dương Viên giật mình một cái, dịch thể từ lỗ qυყ đầυ chảy ra, ngay cả trên nữ huyệt cũng tràn đầy nước, cúc huyệt co rút liên tục vì sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ lỗ qυყ đầυ truyền đến.
“...A không... Đừng…” Dương Viên đương nhiên đã từng làʍ t̠ìиɦ với người ta rồi, cậu khá đẹp, cao 1m80, trên mặt luôn luôn tươi cười, bất kể là nam hay nữ, đều bị cậu thu hút, nhưng cậu không cho bất kỳ ai xem nữ huyệt của mình, ngoại trừ Lý Kế Hiên ...
Lý Kế Hiên lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấp a ấp úng, đại khái trong lòng đã đoán được, trong lòng đờ đẫn, đầu ngón tay lại ấn vào lỗ qυყ đầυ mạnh hơn, bốn ngón tay còn lại vòng quanh dươиɠ ѵậŧ đang run rẩy, không ngừng bóp vuốt.
“A, đừng bóp, đừng bóp, đau, đau quá.” Dương Viên như mèo bị tóm đuôi, muốn thoát khỏi tay hắn, lại bị hắn túm dươиɠ ѵậŧ kéo về phía sau.
“Nói thật!”
“Có, có cᏂị©Ꮒ qua rồi, đừng bóp nữa, làm ơn.”