Hồ Duyệt Chung Ứng

Chương 26: Trong phim

Bên trong thành mưa bom bão đạn, cảnh sát cầm súng lục tuần tra, nhìn đến bá tánh ban đêm còn đãi ở con hẻm, gϊếŧ người không chớp mắt, viên đạn lộc cộc bắn phá,

Nam nhân bị bắn trúng đầu, máu tươi phun ra, giống như những đóa hoa hồng nở trong tiết trời âm u tăm tối.

Không khí khẩn trương lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiếng sung kia vang lên giống như đem trái tim Hồ Duyệt phá ra.

Phanh phanh phanh.

“Ngô…”

Bạn học nam ngồi bên cạnh Hồ Duyệt ngủ gà ngủ gật ngã trái ngã phải bất ngờ bị dọa tỉnh, giống như lạc trong sương mù, không hiểu chuyện gì đang phát sinh

Buông xuống tay sau khi xoa xoa hai mắt, liền đập vào mắt chính là phần lưng Hồ Duyệt.

Hồ Duyệt tức khắc giống như con mèo nhỏ bị điện giật, toàn thân run rẩy. Da lông cao cấp đều dựng thẳng lên.

Sở hữu tươi đẹp cùng ái muội lại không cánh mà bay.

“A, thực xin lỗi.” Hắn hoảng loạn nói, không bao lâu sau lại thấy buồn ngủ, nghiêng đầu đảo một bên.

Hồ Duyệt quay đầu, nhìn đến hình chiếu trên màn hình, tay trái lại duỗi đến đũng quần Chung Ứng, đem đồ vật lớn đang ở bên ngoài nhét trở lại trong quần.

“Sờ nữa, trong tay em sờ thoải mái.” Anh trầm trầm, ở hoàn cảnh tối đen giọng nói lại càng hiện từ tính.

Hình ảnh nam nữ vai chính trong bộ phim vội vàng trốn đến tủ quần áo, tiếng bước chân cảnh sát lại gần, hai người kia căng thẳng mà phát run.

“Đợi lát nữa ta trước đi ra ngoài, ngươi trốn bên trong.” Nam nhân bắt lấy nữ nhân tay, mồ hôi rơi đến bả vai nàng.

Nam căn của Chung Ứng đã không còn quá ngạnh, dần dần mềm xuống dưới, giống như bọt biển. Hồ Duyệt đem tay đặt ở qυầи ɭóŧ anh, dùng tay lạnh lẽo của cô che cho anh.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, vẫn là thực lớn.

Trái tim vẫn cứ như vậy đập thình thịch.

Trong phim, nữ nhân bắt lấy nam nhân tay không bỏ, nam nhân lạnh lùng bẻ ra tay nàng, nói:” Còn như vậy đi xuống, chúng ta đều sẽ mất mạng!”

Bối cảnh âm nhạc tiếng trống càng thêm đinh tai nhức óc, mọi người đều như ngừng thở.

Hồ Duyệt nhìn chằm chằm màn ảnh, ánh mắt tan rã.

Nhớ tới lần hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ, từ đầu nấm bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa, bắn trên vùng bụng bị ái dịch phun ướt.

Nước sữa hòa nhau.

Lúc ấy Chung Ứng đè trên thân thể cô, cả người trần trụi.

Phía dưới lông tóc màu đen, là côn ŧᏂịŧ phấn nộn. Cô dời tầm mắt đến phần đỉnh.

Mã mắt nho nhỏ, một vòng mật đường xung quanh, lấp la lấp lánh.

Trong cơn mê man, Hồ Duyệt hé hé miệng, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc.

Không biết ăn lên sẽ là hương vị gì.

Chung Ứng biết Hồ Duyệt không có tâm tư, chỉ là dùng ngón tay xoa môi âʍ ɦộ.

Hoa huyệt đọng lại vết nước tàn lưu vừa rồi.

Anh cúi đầu, cố lấy qυầи ɭóŧ mà di chuyển, có thể thấy tay nhỏ xinh của cô.

Thật đúng là đê tiện.

Lại lại lần nữa vì phát tiết nội tâm khủng hoảng mà dùng ngôn ngữ nhục nhã cô, bức bách cô ở trước công chúng cùng chính mình làm ra sự tình này.

Khi cô bị nhìn đến phần lưng lúc đó, sợ hãi chau mày, sợ tới mức run bần bật.

Không phải không phát hiện.

Nhưng là, chỉ có làm cô sợ hãi như thế, hoảng sợ hành vi này, mới có thể chân thật cảm nhận được chính mình đối với cô có lực ảnh hưởng.

Hoa huyệt thoải mái tùy anh vuốt ve mấp máy.

Không mang theo tính dục, đơn thuần chỉ là dâng lên cảm giác thoải mái, co rút lại.

Dòng nước nhỏ theo khe hở ngón tay, tích đến trên váy.

Chung Ứng đem tay cô đặt ở đũng quần cầm ra, đan vào tay anh, mười ngón xen lẫn.

Anh đem thân thể dựa hướng bên phải, hương thơm thiếu nữ quấn quýt bên mũi.

Trong phim, nam nhân mới ra khỏi tủ quần áo, cảnh sát liền mở cửa, súng kia chỉ vào ót, “Trong phòng còn có hay không người?”

“Không có.” Nam nhân mắt nhìn thẳng.

Cảnh sát hung hãn, ra sức đem nam nhân giống búp bê vải mà trói buộc ở góc tường, nữ nhân nghe thấy tiếng vang, ngồi xổm tủ quần áo, che miệng lại, khóc cực kỳ bi ai.

Hồ Duyệt khẩn trương nắm tay anh, Chung Ứng lòng bàn tay ấm áp bao lấy tay cô.

Cô mới vừa an tâm, tâm tình thả lỏng, bên má trái lại dán lên xúc ảm mềm mại.

“Hồ Duyệt, anh về sau sẽ đối với em thật thật tốt.” Anh nói.

Hồ Duyệt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong phim, nam nhân kia thân thể bị treo lên, bị tra khảo đến da tróc thịt bong cũng không thấy liếc mắt đến tủ quần áo lấy một lần.

Màn hình phát ra ánh sáng nhạt, phác họạ Hồ Duyệt ngũ quan tinh xảo.

Đôi môi của Chung Ứng, chậm rãi bị tẩm ướt.