Hồ Duyệt Chung Ứng

Chương 25: Điện ảnh

Quạt điện cao trên trần nhà, xoay tròn qua lại, mang đến một chút gió lạnh, cũng làm lớn hơn tiếng ồn ào xung.

Tựa hồ như càng nóng hơn.

Chung Ứng ghé đầu vào trên bàn nhưng không buồn ngủ.

Vì bài kiểm tra sắp tới, Hồ Duyệt tựa như có động lực như xe lửa, hận không thể dùng toàn bộ thời gian vào học tập.

Thời gian nghỉ trưa còn giữ giáo viên lại hỏi chuyện, hoặc là học từ đơn, ngay cả lúc đi WC cũng đều là chạy nhanh.

Chung Ứng không dám quấy rầy cô, lại không có tâm tình đọc sách, bực bội chỉ có thể vùi đầu chơi di động.

Cũng không biết màn hình hiển thị cái gì, ngón tay cứ vô ý thức hoạt động.

Mái tóc dài của Hồ Duyệt bị quạt điện thổi rối loạn, lại tùy tay vén tóc lại phía sau tai.

Bút viết trên giấy, đề thi cùng ngòi bút ma xát ra tiếng vang xoạt xoạt.

Ánh sáng mềm mại bao bọc lấy khuôn mặt.

Chung Ứng nhìn Hồ Duyệt, có khi cảm thấy rất gần, có khi lại rất xa.

Anh biết được về cô những điểu mà người khác không biết, hiểu cô cũng có thất tình lục dục, thậm chí so với người bình thường có khi còn mãnh liệt hơn, nhưng đối với chuyện học tập, hai người lại giống như là hai đường thẳng song song, tựa như không phải người cùng thế giới.

Về sau cô sẽ ở Thanh Hoa Bắc Đại, còn anh thì, chính mình ở đâu?

Có lẽ cô sau này khi giới thiệu với người khác sẽ nói: “Bạn trai của tôi học cái trường gì đó, hình như.… Thực xin lỗi, tôi thật nhớ không nổi tên trường.”

Không.

Nhìn về phía đề thi của mình, không làm được mấy câu, cũng không tính sẽ làm, đoán mò tổng sẽ không vượt qua nổi mười câu, tính thêm nữa vào càng không cần phải nói.

Thực thê thảm.

Đối mặt với Hồ Duyệt, từ sâu trong lòng anh, dường như lại dâng lên một cổ cảm giác tự ti.

Lúc lơ đãng nhớ tới, ngẫu nhiên sẽ có cảm giác thở không nổi hít không thông, giống bị cái gì nghẹn lại, chặn đứng ở cổ họng.

Đặc biệt khó chịu.

Từ nhỏ anh đã không thích đọc sách, chỉ cần nhìn đến bìa mặt liền đau đầu, đem thời gian toàn bộ đều phụng hiến cho manga anime và trò chơi.

Hiện giờ đã cấp 3, thêm một năm nữa liền thi đại học.

Cho dù có quyết tâm học, nhưng nền tảng kém như thế, giống với xây nhà mà nền không tốt, hoàn toàn không đứng được.

Gặp được Hồ Duyệt, làm Chung Ứng lần đầu tiên chán ghét chính mình không thích đọc sách như thế, thành tích kém như vậy.

Giống như mãnh thú giương nanh múa vuốt, hùng hổ nói cho hắn biết, khoảng cách của hai người lớn đến thế nào.

Vì để thoát khỏi cảm giác tự ti, chỉ có thể khi hoan ái mà phô trương năng lực của mình, trêu đùa cô, đem cô giống như con mèo nhỏ, nhốt vào trong ngực mình.

Cô sẽ không biết, lúc anh nói ra, “Hồ Duyệt, em thích anh.”, những lời này, ngoài mặt vững vàng, nhưng móng tay lại ấn sâu vào lòng bàn tay siết chặt.

Làm bộ thành thạo, cho rằng có thể lừa mình dối người, lại thường thường lo lắng, cô khi nào sẽ chán ghét cái này l*иg sắt này của anh, cao ngạo rời đi, cách xa hơn cả trời đất.

Lúc kiểm tra xong, buổi chiều giáo viên lịch sử để làm các bạn học thả lỏng tâm tình, nên để mọi người xếp hàng trên hành lang, mang mọi người đi phòng nghe nhìn xem phim điện ảnh lịch sử.

Bên trong chỉ có hai lối đi, các bạn học xếp thành bốn hàng dài, giáo viên đi sau lại không quản thứ tự, ai tới trước ai liền đứng trước vậy.

Hồ Duyệt lướt tầm mắt trên hành lang, liền theo vị trí của Chung Ứng mà di chuyển.

Xếp hàng dài không phân nam nữ, cho nên hai người lúc ban đầu khoảng cách còn lớn, trong lúc tình thế hỗn loạn, cô thừa dịp, len qua khe hở, chui vào phía sau anh.

Đến gần anh, tiếp cận anh, cảm nhận khí vị trên người anh.

Mấy ngày nay anh thực lãnh đạm, sẽ không trộm tiếp xúc với cô, nắm tay cô, rõ ràng hai người mới ở bên nhau được mấy ngày, lại đã không quen với việc không có anh đυ.ng chạm.

Lúc đọc sách đến mệt, hoặc là ở trường học bị bạn học liên tiếp hỏi bài thực phiền, chỉ có thể giải tỏa áp lực vào ban đêm, nghĩ đến anh kêu tên mình, tưởng tượng anh tràn ngập tìиɧ ɖu͙© trong mắt, chăm chú nhìn khắp thân thể cô.

Lại chỉ là càng thêm hư không.

Nhưng mà, hiện tại anh liền ở ngay trước mắt.

Hồ Duyệt muốn ôm anh, nhưng xung quanh quá nhiều người, không dám.

Hàn dài lần lượt đi vào, chờ đến đến phiên Hồ Duyệt, cô mới phát hiện ngồi bên trái Chung Ứng chính là Điền Dĩnh.

Chính mình lại ngồi ở bên phải anh.

Đèn điện trong phòng dần tắt đi, ánh sáng dịu lại, màn hình dần dần sáng lên.

Hồ Duyệt lại suy nghĩ trong đầu.

Cái cúc áo thứ ba trên áo Điền Dĩnh cài như không cài, mơ mơ hồ hồ lại lộ ra áo ngực ren màu tím.

Tưởng như dụ hoặc ai.

Bộ phim bắt đầu, cảnh tượng là một trạch viện lớn, một đám thiếu phụ chơi mạt chược, tán gẫu về chuyện đất nước biến hóa hưng suy, từng người so sánh họ hàng nội ngoại con cháu nhà mình công thành danh toại…

Hồ Duyệt chuyển sự chú ý từ bên trái anh, hô hấp khẩn trương đến khi dần dần bị điện ảnh hấp dẫn, cả người hãm sâu vào câu chuyện xưa.

Trong bộ phim chuyển cảnh, ông ngoại cùng một cô nương lén lút đến khuê phòng đàm luận.

Trên đùi cô liền có một bàn tay đặt lên.

Hồ Duyệt sợ tới mức khép hai chân lại, ở trên đùi tay hung hăng niết phần thịt mềm mại bên trong đùi một phen.

Xúc cảm cực tốt, mềm mềm, giống như đậu hủ.

“Mới sờ cái chân liền hưng phấn như vậy?” Anh dán lên lỗ tai cô. “Đồng học đều ở đây, ngoan một chút, đợi lát nữa đừng kêu lớn.”

Này là cái thú vui gì vậy chứ!

Nghĩ đến chuyện một lát nữa mà anh làm, Hồ Duyệt xấu hổ mặt lại nóng lên, muốn đem tay anh bỏ ra khỏi chân mình.

Đùi cô lại run lên.

Cô không xác định được chính mình có thể khống chế không rêи ɾỉ.

Phòng học nghe nhìn chỉ có thanh âm các nhân vật trong phim nói chuyện, các bạn học nếu không phải là ngủ rồi, thì chính là xem đến chuyên chú.

Tay cô bị Chung Ứng bắt lấy, gác trên đũng quần anh.

“Xoa dươиɠ ѵậŧ cho anh, được chứ?”

Tuy rằng cách lớp quần, lại giống đυ.ng phải quả trứng gà vừa luộc chín, phỏng tay cực.

Hồ Duyệt không có chạm qua, chỉ tò mò nhẹ lướt, côn ŧᏂịŧ của anh đột nhiên lại lớn.

Chung Ứng sảng khoái kêu rên.

Điền Dĩnh ngồi bên cạnh xem phim tập trung, lại bị hơi thở cùng âm thanh gợi cảm cào đến nội tâm ngứa ngáy.

Nghi hoặc quay đầu, nhỏ giọng hỏi anh: “Chung Ứng, cậu không thoải mái sao?”

Hồ Duyệt nổi nóng, dùng ngón tay cái cào cào gốc rễ, quần dần dần lộ ra một bao lớn, nhanh đến không nín được.

Chung Ứng toàn thân tê dại, hơi thở không xong, tay từ trắng nõn đùi di chuyển đến dưới váy, dùng ngón tay thon dài chọc chọc kiều nộn của cô.

Thẳng đến khi nghe được cô nhẹ giọng kêu mị hoặc, mới cảm thấy lửa giận trên người giảm xuống một chút.

Giống như lúc anh kêu rên.

Chung Ứng nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không có việc gì.”

“Vậy là tốt rồi, mình mới vừa nghe được cậu thở hổn hển, cho rằng cậu không thoải mái, nếu có việc cứ nói với mình nha.” Nữ sinh kia cười đến ngọt, khóe miệng kéo rộng, Chung Ứng chỉ cảm thấy thực là ồn ào.

Phía trước vì để làm Hồ Duyệt cảm nhận được tâm ý của chính mình nên mới lợi dụng nữ sinh kia, lúc cô ta nói chuyện làm bộ kiên nhẫn nghe, không nghĩ tới lúc sau lại bắt đầu tự cho mình là đúng,

Một bộ dáng cùng chính mình có quan hệ thực tốt.

Hồ Duyệt thấy Chung Ứng bình tĩnh đối thoại với người kia, lại thấy nóng nảy trong lòng, kéo ra khóa kéo, tay nhỏ lạnh lẽo đi vào trong, từ trên xuống dưới vuốt ve.

Côn ŧᏂịŧ dựng thẳng đi lên.

Cô dán môi thở gần sát hỏi: “Điền Dĩnh có sờ qua dươиɠ ѵậŧ của anh không?”

Lòng bàn tay cô bao lấy qυყ đầυ mà ma xát, hệ thần kinh của Chung Ứng sắp hỏng mất, tay phải chà đạp môi âʍ ɦộ, cọ sát âm đế đến sưng.

Hồ Duyệt sảng khoái cắn bờ vai của anh.

“Em mẹ nó biết chính mình đang nói cái gì sao?”

Khẽ cười một tiếng, tâm lý hoang vắng.

“Vẫn là anh vừa nghe đến cô ta nói chuyện liền cứng?”

Chung Ứng vừa xoa vừa cảm nhận tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng, thở dốc ngày càng dày nặng.

Quay đầu lại mãnh liệt hôn môi Hồ Duyệt đang dựa vào vai hắn.

“Anh thích ai em còn không biết?”

“Anh đối với cô ta thực đặc biệt.”

Chung Ứng lại thấy có chút vui vẻ, ngón trỏ duỗi ra, cắm vào hoa huyệt đã sớm chảy nước.

“Có phải hay không thật sự muốn anh làm chết em, em mới có thể nhớ kỹ rõ ràng?”

Ngón tay ở bên trong chuyển động, moi lộng thịt mềm, hình thức biến hóa ở mảnh đất ấm áp, bồi hồi lưu luyến.

Hồ Duyệt sướиɠ muốn khóc ra, không dám kêu, áp lực nắm chặt đôi tay.

Chung Ứng thầm mắng một tiếng, kéo tay cô, dạy cô như thế nào làm cho chính mình càng thoải mái.

“Như vậy chơi em có phải hay không thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ? Tiểu bức kích động lại chảy thật nhiều nước.”

Hồ Duyệt ý thức đã tan ra, nghe không thấy âm thanh của bộ phim trên màn hình, cả thể xác lẫn tinh thần đều tập trung vào dưới thân.

Thật là khó chịu…

Anh lại gia tăng thêm một ngón tay: “Huyệt dâʍ đãиɠ hút nhanh như vậy, cũng không thể để bị đói.”

Cười xấu xa hai tiếng, lại khuếch trương bức động chật hẹp, moi đào chỗ sâu bên trong.

Hồ Duyệt run rẫy trên ghế sô pha phát ra tạp âm, cô lại cái gì cũng quản không được nữa.

Trái tim rất nhanh không chịu nổi, bí ẩn, không thể bị phát hiện ái muội, giống như côn trùng nhỏ, không ngừng gặm nhấm da thịt trên thân thể.

Phần lưng lại là mảnh ướŧ áŧ vì mồ hôi.

Chung Ứng nhìn cô sảng khoái toàn thân phát run, huyệt thịt còn một tầng lại một tầng cắn chặt ngón tay không bỏ.

Thật là dâʍ đãиɠ chết người.

“Tiểu huyệt có phải hay không ngứa muốn chết?”

Hồ Duyệt nghe được, thân mình mềm nhũn, giống như vũng nước chảy trôi.

Chung Ứng cắn lỗ tai cô.

“Muốn càng sướиɠ hơn một chút thì tự chính mình xoa vυ' lớn đi, nhanh!”