“Giữa chỗ sâu trong rừng cây ngày hè, cũng là nơi một lần cuối cùng khiến trái tim của Hạ Mạt dâng trào mênh mông.”
Sau tiết Ngữ văn đầu tiên, Hạ Mạt ướt đẫm mồ hôi, từ bên ngoài trở về.
Bạn học cùng bàn chỉ tay về phía cô: “Vừa rồi điện thoại di động của cậu vang lên.”
Hạ Mạt gật đầu, duỗi tay vào trong hộc bàn, lấy ra chiếc điện thoại Iphone của mình.
Mở tin nhắn ra xem một lượt, là người bạn trên mạng của cô [ppai] gửi tới một tin nhắn.
Tin nhắn chỉ có mấy chữ: “Tới rừng cây nhỏ, muốn thao em.”
Hai má Hạ Mạt lập tức bay lên hai luồng mây đỏ, ngay lập tức ấn tắt màn hình di động.
Bạn cùng bàn Lâm Viện Viện thấy cô sau khi xem tin nhắn, mặt đỏ lên ngay lập tức, còn cười nhạo cô: “Người câm nhỏ, cậu có lầm không, vừa nhìn thấy tin nhắn liền đỏ mặt sao?”.
“Để tôi xem xem, cậu đây là nhận được tin nhắn từ ai.” Lâm Viện Viện duỗi tay muốn đoạt lấy di động của cô.
Hạ Mạt sợ tới mức nhanh chóng tắt máy, đến khi kết thúc một tiết học nữa cô cũng chưa dám mở lại di động.
Người vừa rồi gửi tin nhắn đến là bạn trên mạng của cô, bọn họ đã ở bên nhau rất lâu rồi.
Nói chính xác, hắn là bạn học cùng lớp với cô.
Nhưng mà, cô biết hắn là Bành Phái, hắn lại không biết cô là Hạ Mạt.
Bành Phái có thói quen là mỗi ngày giữa giờ thể dục, sẽ gọi cô vào trong động đen của rừng cây nhỏ.
Không nói lời nào đem cô ép xuống, tách đôi chân trắng nõn và mềm mại của cô ra, đút dươиɠ ѵậŧ cứng rắn vào bên trong cái khe căng tràn của cô, nắm lấy ngực cô, nhanh chóng đưa đẩy qua lại ở nơi âʍ đa͙σ.
Hắn thích một bên đưa vào rồi lại rút ra, một bên thích nghe cô lặp đi lặp lại gọi hắn là chủ nhân.
Hắn thích nhìn thân thể của cô không ngừng run rẩy, thở hổn hển với bộ dạng dâʍ đãиɠ.
Khi cao trào, hắn sẽ ấn eo cô, nhanh chóng tiến vào rút ra vào sâu bên trong của cô một lần nữa, rồi hung hăng rút dươиɠ ѵậŧ đang sưng to ra, đem tinh bắn lên bờ mông tròn trịa của cô.
Màu trắng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dọc theo mông, chảy tới ướt dầm dề chỗ môi âʍ ɦộ, một bức tranh vô cùng da^ʍ mỹ.
Mà hắn sẽ dùng dươиɠ ѵậŧ dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia, đỡ lấy eo cô, đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào sâu bên trong của cô một lần nữa, lại bắt đầu nhanh chóng đưa đẩy.
Bành Phái thường nắm lấy ngực cô sau một lần thỏa mãn, một bên đưa dươиɠ ѵậŧ vào, một bên hắn cười đùa bỡn cợt hỏi cô: “Em không sợ tôi làm em bụng to ra sao?”
Cô ngoan ngoãn nói: “Chủ nhân, em nguyện ý.”
Sau khi nghe được điều này, hắn hung hăng trực tiếp đem cô làm đến nằm sấp xuống đất.
Cho đến khi một dòng nước trắng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ trượt xuống từ nơi âʍ ɦộ hơi hơi sưng đỏ của cô.
Sau khi hắn xuất tinh ở bên trong âʍ ɦộ của cô, hắn duỗi tay cắm sâu vào bên trong, đem đám tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn sâu trong cơ thể cô moi ra. “Nhưng tôi không muốn, em chỉ là con cɧó ©áϊ của tôi thôi.”
Cô ngoan ngoãn nói: “Chủ nhân, em sẽ uống thuốc tránh thai.”
Hắn sờ sờ đầu cô: “Cɧó ©áϊ nhỏ, em thật rẻ tiền, em làm thế này với mọi bạn học nam à? Hãy nói cho tôi biết, có bao nhiêu bạn nam trong lớp đã chơi qua em rồi.”
Hạ Mạt lúc này liền cảm thấy khổ sở.
Cô không biết nên nói cho Bành Phái thế nào, chính cô không phải đối với mỗi nam sinh đều như thế, cô chỉ là cái dạng này khi ở trước mặt hắn thôi.
Hắn là bí mật của cô.
Bí mật nhỏ của riêng cô.