Hai Nhặt

Chương 5: Ăn vú (H)

Chương 5: Ăn vυ' (H)

Editor: L’espoir

*

Người đàn ông trên ghế sa lon mặc vest và đi giày da, còn người phụ nữ trong vòng tay người nọ thì khỏa thân.

Khi tiếp xúc với vải vóc lạnh lẽo trên người anh, Mạnh Trừ không nhịn được, trực tiếp rùng mình.

Tay anh rất nóng, bàn tay rộng lớn, trực tiếp cầm một bầu vυ' nhào nặn.

“Lần trước tôi đã muốn nói…” Chung Dầnvừa thở vào cổ cô vừa nói, “Ngực lớn hơn trước kia.”

Không đợi cô phản ứng, đã dùng ngón tay hung ác vặn xoắn núʍ ѵú, “Chồng em xoa lớn cho em, hay là người đàn ông khác đây?”

Đầṳ ѵú truyền đến cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Mạnh Trừ Kìm lòng không đặng thở hổn hển một tiếng.

Lúc trước khi đi theo Chung Dần, cô còn chưa biết đến ai.

Một năm sau khi rời khỏi anh, có người giới thiệu quen biết Trịnh Thao.

Cô chỉ có hai người đàn ông.

Nhưng trong lòng biết, anh đang cố ý nhục nhã cô.

Thế nên mới cắn môi không chịu nhìn anh.

Lông mi dài run rẩy bất an.

Chung Dần đưa một tay vòng qua cơ thể cô chơi thịt vυ' đầy đặn, tay còn lại trượt qua lại ở bụng nhỏ mềm mại của cô.

Đầṳ ѵú được bóp mềm, rồi xoa cứng.

Bên kia bị lạnh nhạt, nhẹ nhàng run rẩy.

Phấn nộn nhỏ nhắn như vậy, quả thực đang dụ dỗ anh thưởng thức.

Trong lòng nghĩ đến đây, anh nâng cơ thể cô lên hơn một chút.

Cúi đầu cắn núʍ ѵú.

Mạnh Trừ đang cố gắng hết sức để phớt lờ cảm giác xúc giác do bàn tay to lớn của anh mang lại.

Thịt mềm trước ngực lại bị cắn đột ngột không kịp đề phòng.

Chung Dần thật sự đang cắn cô.

Hàm răng gặm lấy miếng thịt non nớt kia, từ từ nghiền nát.

Như thể muốn cắn đứt nó và nuốt nó vào bụng.

Ngón tay lập tức siết chặt, Mạnh Trừ cắn môi túm chặt vải trên vai anh.

Khoang miệng nóng ẩm bao bọc càng nhiều thịt vυ', hương vị non mềm, còn mang theo một mùi thơm.

Mãnh thú cuối cùng cũng cắn được con mồi.

Cảm giác ngứa trên răng dần dần thuyên giảm, vết cắn biến thành liếʍ hút.

Đầu lưỡi đánh núʍ ѵú thành vòng tròn, sau đó đánh một vòng xung quanh quầng vυ' nhỏ.

Phạm vi tiếp tục mở rộng cho đến khi miệng ngậm hơn một nửa thịt vυ'.

Môi mím chặt, hơi thở không ổn định.

Hơi nóng nóng bỏng như thiêu đốt phả lên làn da mềm mại của cô.

Hiện tại Chung Dần đã kiên nhẫn hơn trước rất nhiều, ít nhất là ở phương diện khơi dậy tìиɧ ɖu͙©.

Kɧoáı ©ảʍ tinh tế trước ngực không thể bỏ qua, Mạnh Trừ nhịn không được kẹp chặt hai chân.

Anh đặt đôi tay trên eo hông cô xoa bóp.

Ăn hết một bên vυ', phụt một tiếng nhả ra, ngay sau đó là ăn tiếp bên còn lại.

Bàn tay to không ngừng nắm lấy thịt mông đầy đặn.

Một tay không cách nào giữ chặt hai cánh mông, ngón tay lún vào thịt mềm nắm lấy.

Chơi y như vậy.

Nắm lấy từng cái một, rồi buông ra.

Cơ thể rất nhanh đã nóng lên, thậm chí chóp mũi Mạnh Trừ còn tiết ra mồ hôi mỏng.

Núʍ ѵú mẫn cảm bị mυ'ŧ đến đỏ tươi, giống như rỉ máu, tăng lên một vòng hơn trước đo.

Động tình đến bờ vực ý thức dần dần tiêu tan, Chung Dần cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi ngực cô.

Đối mặt với một đôi mắt hạnh sáng ngời mê ly, anh nhìn thẳng vào cô.

Vươn đầu lưỡi ra, chống lên núʍ ѵú dính đầy nước bọt, ấn vào trong thịt vυ' trắng nõn đầy đặn.

Người phụ nữ mềm nhũn thành một vũng nước, yếu ớt mặc cho người đàn ông bày xếp cô.

Chung Dần để cô nằm sấp trên đùi mình, ngón tay dọc theo đùi mềm mại bóng loáng, tiếp cận giữa hai chân vốn đã ướŧ áŧ.

Đã rất lâu không làʍ t̠ìиɦ.

Mạnh Trừ giật mình vì bị hạ thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột xâm hại.

Cô theo bản năng lắc mông, cố gắng né tránh.

Thịt mông đầy đặn trắng nõn, lắc đến trước mắt Chung Dần choáng váng.

Anh giơ tay lên, đánh vào mông người phụ nữ không an phận.

Lạnh giọng nói: “Còn chưa vào đã nứ.ng.”

“Không… Tôi không có…” Thắt lưng Mạnh Trừ bị cánh tay anh vững vàng đè lại.

Không thể động đậy.

Không thể nhìn thấy anh, chỉ có thể lắc đầu bào chữa.

Giọng nói mềm mại mỏng manh, nũng nịu đến mức có thể nhỏ giọt nước.

Đôi mắt Chung Dần nheo lại, giơ tay lên đánh thêm một cái.

Thịt mềm mập mạp đàn hồi lung tung.

Đậu phụ nước cũng giống nhau.

“Tối qua có quan hệ với chồng mình chưa?”

Không đợi Mạnh Trừ trả lời.

Ngón tay anh gạt hai cánh môi hoa căng phồng ra, trực tiếp cắm vào cửa động nhỏ hẹp.

“Tôi sẽ tự mình kiểm tra!”