Xuyên Không Về Năm 1965

Chương 45: Tìm chồng tôi

Cố Bắc Xuyên tám giờ mười giờ đến nhà khách, anh cố ý thay một thân quân phục sạch sẽ, đợi lát nữa nhìn thấy cô vợ sẽ nói sao đây?

Hỏi cô ấy vẫn quyết định ly hôn? Nếu cô ấy nói vẫn quyết định... Vậy anh phải nói như thế nào nữa đây? Hay là hỏi vợ tại sao lại không nhận ra anh?

Cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy có một sĩ quan trẻ ngũ quan anh tuấn bồi hồi trước cửa nhà khách, nghĩ thầm anh thật sự quá đẹp trai, quả nhiên giống như đồng chí Khương hình dung, chiếc mũi kia mặt mày cao ngất cùng chân dài, toàn thân không có chỗ nào không khiến người ta coi trọng, cũng không biết anh đã kết hôn hay chưa?

Cô gái đỏ mặt, âm thầm mắng mình một câu, người ta nhìn qua hai mươi lăm sáu tuổi rồi, độ tuổi này nhất định là đã kết hôn.

:Đồng chí, có phải anh tới tìm người không?” Cô gái nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thoải mái hỏi.

Cố Bắc Xuyên giật mình, vài bước đi tới quầy lễ tân, nói: “Tôi tìm đồng chí phòng 401, họ Khương, rất trẻ.” Anh nghĩ thầm, trông cô cũng rất đẹp, cười rộ lên mặt mày cong cong, đặc biệt ấm áp.

Ngày cưới cô lạnh như băng, bây giờ sẽ cười với anh, chính là không nhận ra anh.

Cô gái nghĩ thầm, sĩ quan này còn có thể đỏ mặt cơ à, trong lòng cô gái đập thình thịch, ai, năm nay ai không ái mộ quân nhân trẻ tuổi tuấn tú chứ, chuyện này thật sự không thể trách cô ấy được.

Có điều đồng chí Khương cũng đẹp, vừa hào phóng lại sảng khoái, sĩ quan này mượn một bộ quân phục cho đồng chí Khương, sẽ không nhớ thương người ta chứ?

Vậy cũng không được, cô gái não bổ một phen, từ trong phòng trực lấy ra bộ quân phục còn chưa khô ráo kia, nghĩa chính ngôn từ nói: “Vị đồng chí này, anh đừng nhìn đồng chí Khương tuổi còn nhỏ, người ta chính là đồng chí nữ đã kết hôn nha, quần áo của anh thì cô ấy đã giặt sạch đặt ở chỗ tôi, anh về đi.”

“Vậy... Cô ấy đâu?”Cố Bắc Xuyên cảm thấy lạnh lẽo, nhận lấy quân phục quay đầu nhìn hướng cầu thang, “Đồng chí nữ này, phiền cô gọi cô ấy xuống một chút, tôi có việc tìm cô ấy.”

Quả nhiên vẫn còn nhớ thương người ta, cô gái nghĩ thầm cô ấy đoán đúng rồi, cô ấy có lòng tốt khuyên nhủ: “Đồng chí Khương đã sớm dẫn con trả phòng rồi, người ta vội vàng ra đảo tìm chồng mình, nào có thời gian chờ anh chứ.”

“Mang theo... Con trai?” Mang theo Tiểu Phong cùng đi qua? Cố Tiểu Phong là con trai của chiến hữu, năm đó đưa Tiểu Phong mới đầy tháng về quê, cô cũng không nói gì.