"Tại sao cậu lại nhắm mắt vậy hả?"
Chết tiệt! Đồ khốn!
Cale đưa cánh tay lên để che mắt. Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk bắt đầu cười khúc khích trước dấu hiệu rõ ràng muốn nói không muốn mở mắt.
"Tôi thấy cậu vẫn không thích nghe tôi nói nhỉ."
"...Cái gì?"
Cale lầm bầm và mở mắt.
"Đây là thể loại giấc mơ nào đây?"
Dù chỉ là trong mơ, nhưng hiện tại một cảnh tượng quá đỗi quen thuộc đang ở trước mặt Cale.
Văn phòng nơi Kim Rok Soo từng làm việc. Không gian cậu đã từng làm việc trong suốt 15 năm đã xuất hiện, và Cale đang ngồi ở chỗ của Kim Rok Soo. Cậu đang ngồi trên một cái ghế văn phòng mà cậu chưa bao giờ sử dụng trong thế giới của Cale.
Chỗ ngồi của Kim Rok Soo cũng không phải chỗ của trưởng nhóm Kim Rok Soo.
Đó là chỗ ngồi của Kim Rok Soo khi còn là tân binh, chỗ ngồi gần trưởng nhóm Lee Soo Hyuk nhất.
Trước đó cậu được thông báo tân binh phải ở bên cạnh trưởng nhóm hoặc một thành viên kỳ cựu trong nhóm vì sẽ không bao giờ biết khi nào một tân binh gây ra một số rắc rối và nguy hiểm đến tính mạng của mình.
Cale nhìn về phía ghế của trưởng nhóm. Lee Soo Hyuk vẫn ngồi đó, giống như mọi thứ vẫn bình thường. Người đã vỗ vào má Cale để đánh thức cậu đã quay về chỗ ngồi của mình.
"Cái này là cái gì?"
Lee Soo Hyuk, người có thân hình yếu ớt nếu so với một kiếm sĩ, dường như trẻ hơn ký ức cuối cùng của Cale. Anh ấy có ngoại hình tương tự như Lee Soo Hyuk mà Kim Rok Soo đã gặp khi còn là một tân binh.
"Có thể là gì được hả, thằng nhóc khốn kiếp này."
Trưởng nhóm nhấp một ngụm cà phê hòa tan trong cốc giấy rồo mỉm cười nhìn Cale.
Trưởng nhóm đã nói anh ấy từng chỉ uống Americano, nhưng anh ấy biết bản thân sẽ cần cà phê ngay cả khi thế giới đảo lộn, và đến một siêu thị để mua những gói cà phê hòa tan. (Americano: cà phê chuẩn bị bằng cách thêm nước nóng vào espresso, điều này làm cà phê có độ đậm tương tự, nhưng hương vị lại khác, giống cà phê phin.)
Nó liên quan đến một điều gì đó về việc không thể quên đi những ngọt ngào của quá khứ hay không.
Quá giống nhau. Lee Soo Hyuk trước mặt Cale không phải là một cảnh trong trí nhớ của cậu, nhưng anh ấy đã hành động quá giống với Lee Soo Hyuk.
Cái này có thật không?
Khoảnh khắc cậu suy nghĩ đó...
"Rõ ràng, tôi đã chết ở vị trí của cậu?"
Chết tiệt.
Cale ngay lập tức bắt đầu cau mày. Người trước mặt cậu đúng là trưởng nhóm Lee Soo Hyuk.
"Nói những điều như vậy mà không có bất kỳ cảm xúc nào chứng tỏ anh thực sự là trưởng nhóm."
"Cuối cùng cũng nhận ra rồi?"
Trưởng nhóm lắc đầu, nhìn lên nhìn xuống Cale, nhận xét.
"Nhưng tại sao, từ trên xuống dưới, lại tàn tạ khủng khϊếp thế này vậy?"
"Nhìn tôi có gì kỳ lạ sao?"
Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk lại lắc đầu không tin vào lời càu nhàu của Cale.
"Cậu chỉ toàn đi xung quanh với cơ thể đầy máu. Có vẻ như cậu sẽ trở thành một anh hùng rất nổi tiếng?"
Cale cau mày đến nỗi dù có cố gắng hơn nữa thì cũng không thể sâu hơn được nữa.
Làm thế nào mà trưởng nhóm biết về những gì cậu đang làm? Tại sao anh ta lại xuất hiện trong bộ dạng như vậy?
Chỉ có một câu trả lời. Chỉ có một sự tồn tại duy nhất có thể làm được điều như thế này. Sự tồn tại tương tự vẫn tiếp tục ném đồ đạc trước mặt Cale và lảng vảng xung quanh.
"Mẹ kiếp, Thần chết, lão già chết tiệt."
Cale có thể nghe thấy giọng của trưởng nhóm khi dùng hai tay vuốt mặt.
"Cậu nói chính xác. Ông ta đúng là một lão già khốn kiếp mà."
"Ha!"
Cale bật ra một tiếng cười.
Cạch.
Cái ghế được đẩy ra sau và trưởng nhóm đứng dậy đi về phía cửa sổ. Những tấm rèm trên cửa sổ đã được kéo lại. Thông thường, anh sẽ nhìn thấy những tàn tích bị phá hủy và hoang tàn của Seoul khi những tấm rèm đó mở ra.
Chhhhhhh.
Tuy nhiên, khu vực bên ngoài cửa sổ đen kịt.
"Hẳn là vì không gian này được tạo ra từ ký ức của tôi, nhưng bất cứ thứ gì tôi không thể nhớ lại đều là màu đen."
Trưởng nhóm thản nhiên nói và nhìn Cale.
"Thần Chết chắc hẳn cảm thấy thương hại bọn anh vì đã chết không được như ý muốn và cho mỗi người một cơ hội."
Cale có thể nhìn thấy một cốc giấy đột nhiên xuất hiện trên không trung và đáp xuống bàn. Có cà phê hòa tan trong cốc và Cale cầm nó lên. Tuy nhiên, Lee Soo Hyuk đã bắt đầu nói lại trước khi nhấp một ngụm.
"Choi Jung Soo, tên đó, đã gặp người anh họ của cha mình đã từng biến mất, người mà cậu ta có thể chia sẻ những kỷ niệm của mình và cho người đó xem tất cả mọi thứ. Nhưng anh đây không có người như vậy."
Cale nghiêm túc hỏi.
"Có phải tôi không?"
"Đúng, đó là cậu."
"Lão già Thần chết khốn kiếp điên khùng đó."
"Chính xác. Ông ta là một kẻ điên."
Hai người họ vừa chế giễu vừa nhìn nhau. Cale vuốt tóc ra sau. Tóc và tay của cậu đều dính đầy máu và tro, nhưng điều đó không quan trọng.
"Anh sống hay chết?"
Tình trạng hiện tại của anh là gì?
"Đó là điều cậu không cần biết."
"Tôi đoán nghĩa là đáp án không hay lắm nên anh không cho tôi biết."
"Đồ khốn này, cậu luôn thích thú, cậu luôn có điều gì đó để nói khi có thể hiểu và giữ nó cho riêng mình."
"Đó là chuyên môn của tôi."
"Chú mày không bao giờ thích thua cuộc. Luôn khiến anh mày phải đau đầu mọi lúc."
"Tôi không có sức mạnh như vậy."
Trưởng nhóm tiếp tục nói với vẻ hoài nghi sau khi nghe Cale đáp lại tất cả những gì anh ta nói.
"... Cậu vẫn thế."
"Vậy, anh sẽ cho tôi những ký ức của mình?"
Cale nhìn về phía trưởng nhóm và nói thẳng suy nghĩ của mình về vấn đề này.
"Tôi không cần."
Cậu không muốn nhìn thấy những ký ức của trưởng nhóm.
Cậu không muốn biết Lee Soo Hyuk đã cảm thấy đau đớn như thế nào khi chết. Không quan trọng việc cậu là một kẻ hèn nhát hay chúng là những ký ức của người đã chết ở nơi cũ.
Cậu không cần những thứ đó. Con người không bao giờ có thể quên luôn phải bảo vệ chính mình. Cale nói rõ cảm xúc của mình một lần nữa.
"Tôi không cần-"
"Ai nói tôi sẽ đưa những thứ đó cho cậu hả?"
"...A?"
"Trời ạ."
Lee Soo Hyuk bước đến chỗ Cale, cầm lấy cốc giấy trên tay, nhấp một ngụm.
"Những gì Thần chết đã ban tặng cho Choi Jung Soo và tôi không phải là ký ức của cả hai."
Một hình ảnh lướt qua tâm trí Cale sau khi nghe điều đó.
"... Anh đang truyền năng lực của mình cho tôi?"
Ngay cả Choi Han tài năng cũng sẽ không thể tạo lại White Miru của Choi Jung Soo để sử dụng theo ý thích chỉ dựa trên ký ức của mình.
"Chính xác. Chúng tôi đã có cơ hội để trao một năng lực cho một người mình chọn."
Choi Jung Soo đã chọn Choi Han. Tất nhiên, Jung Soo không biết sẽ có một phương thức chuyển giao tàn nhẫn đến vậy. Phương thức chuyển giao được Thần chết không hề tốt cho cả Choi Han và Choi Jung Soo.
Tuy nhiên, năng lực của Choi Jung Soo tốt nhất sẽ được chuyển giao cho Choi Han bằng cách cho cậu ta thấy những ký ức đó.
Cale, không, Kim Rok Soo không yêu cầu những phương pháp như vậy.
Cậu có nhiều ghi chép về năng lực của Lee Soo Hyuk hơn bất kỳ ai khác.
"Kim Rok Soo, anh mày sử dụng kiếm."
Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk nổi tiếng với kiếm thuật của mình. Ngoài ra còn có một năng lực khác nữa.
"Nhưng anh sẽ cho tôi năng lực khác của mình."
Anh ta nổi tiếng vì có hai năng lực khác nhau.
Kim Rok Soo cũng có nhiều năng lực, nhưng vào thời điểm cậu thức tỉnh năng lực của mình, đã có rất nhiều người vốn mang nhiều năng lực.
Tuy nhiên, trưởng nhóm đã thức tỉnh với hai năng lực, mặc dù chỉ có khoảng 10 người mang nhiều năng lực.
Hơn nữa, hai năng lực đều không tương thích với nhau, khiến tất cả mọi người trên thế giới tò mò về việc làm thế nào một người nào đó có thể có hai năng lực không liên quan đến nhau.
Hầu hết mọi người đều có những kỹ năng giống nhau và hầu như không có trường hợp nào có những năng lực khác nhau trong cùng một người cả.
Đó là lý do tại sao đã có rất nhiều cuộc thảo luận khi trưởng nhóm Lee Soo Hyuk chọn làm việc cho công ty đó thay vì tham gia một hội hay chính phủ.
"Cậu không muốn nó?"
Cale bình tĩnh trả lời khi trưởng nhóm Lee Soo Hyuk tinh nghịch hỏi.
"Bàn giao."
Cậu bình tĩnh mở lòng bàn tay thúc giục trưởng nhóm giao nó cho mình.
"Này, từ khi nào trên thế giới này lại miễn phí vậy?"
Cale bắt đầu cau mày. Trưởng nhóm không quan tâm và tiếp tục nói những gì mình muốn nói.
"Cậu cần phải trả bằng tiền hoặc tìm cách khác để trả cho bữa ăn."
"...Nghiêm túc."
"Chuyện gì vậy? Cậu quên anh mày đã học những lời đó từ ai sao?"
Cậu không quên. Làm sao cậu có thể quên được điều đó chứ? Cale dựa lưng vào ghế và quan sát trưởng nhóm.
"Điều kiện?"
Trưởng nhóm nhấc một ngón tay.
"Sau khi mọi chuyện kết thúc, hãy tạo một trang trại trong Dạ Lâm. Tạo một vườn cây ăn quả và một cánh đồng để trồng hoa màu. Trồng cà chua, dưa hấu, dưa chuột, bí ngô, .... Trồng tất cả các loại cây trồng khác nhau. À, nhớ trồng những thứ tương tự nếu nơi của cậu không có những loại cây trồng đó. Và hãy tự mình chăm sóc chúng."
Cale bắt đầu cau mày.
"Làm nông là một nghề khó. Đó không phải là điều cậu đã nhận thức rõ sao? Mỗi ngày, cậu đều phải chăm sóc cây trồng. Vì vậy, thay vì lang thang không mục đích, hãy gắn bó với đứa trẻ tên Raon đó và làm chung với nó. Cậu và người anh họ của cha của Choi Jung Soo, cũng như những người bạn khác của cậu, đều có thể tham gia."
Cale không thể ngừng cau mày vì cậu biết lý do tại sao Lee Soo Hyuk lại yêu cầu cậu làm như vậy.
Chúng tôi cần đưa cậu đi cùng. Nếu không làm vậy, quên đi việc trở thành một kẻ lười biếng, cậu là kiểu người hay đi gây rắc rối.
Cậu nhớ lại những lời đó mà Lee Soo Hyuk đã nói trong quá khứ.
"Trưởng nhóm, tôi giàu. Tôi sẽ trở thành một kẻ lười biếng giàu có."
"Vậy, cậu sẽ không nhận lời đề nghị của anh?"
Cale bắt đầu mỉm cười.
"Ai nói tôi sẽ không? Tất cả những gì tôi đang nói là một cấp trên muốn ngăn cấp dưới của mình trở thành một kẻ lười biếng là điều nhỏ mọn mà."
"Ồ, làm sao cậu biết được? Anh mày đây là một người nhỏ mọn đấy."
Trưởng nhóm đưa tay ra và Cale nắm lấy. Khoảnh khắc hai người họ bắt tay...
Cạch!
Cậu nghe thấy một tiếng động mạnh. Cale nghiêm túc nhìn về phía trước.
Nó đang bị phá hủy. Văn phòng này đang dần bị hủy. Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk cũng đang dần biến thành cát bụi.
"Anh đi sao?"
Cale bình tĩnh hỏi.
"Đúng. Tới lúc rồi."
Lee Soo Hyuk bình tĩnh đáp lại. Tuy nhiên, cơ thể của anh ấy nhanh chóng vỡ vụn, trái ngược với tác phong thoải mái của mình.
"Kim Rok Soo."
Cale nhìn về phía Lee Soo Hyuk đang siết chặt tay mình.
"Có những lúc thần cũng mắc sai lầm. Có lẽ đó là bởi vì cậu là một kẻ mất trí."
Giọng nói vẫn bình tĩnh của anh ta tiếp tục.
"Anh mày đã không chết ở vị trí của cậu."
Đôi vai của Cale hơi chùng xuống. Tuy nhiên, ánh mắt cậu lại tập trung vào Lee Soo Hyuk đang dần biến mất.
"Anh đã chết khi đang chạy loạn. Hiểu rồi?"
Nói anh chết trong lúc chạy loạn thay vì chết tại chỗ. Làm gì có chuyện Cale không biết suy nghĩ và ý định của Lee Soo Hyuk đằng sau câu nói đó. Anh ta đang cố gắng giảm bớt cảm giác tội lỗi của Cale về tình huống đó.
"Không. Không phải vậy đâu."
Tuy nhiên, Cale không có ý định đáp lại theo cách mà Lee Soo Hyuk muốn.
"Đó không phải lỗi của tôi cũng như lỗi của trưởng nhóm."
"...Chính xác. Đó là câu trả lời đúng."
Cale nắm chặt bàn tay đang bắt tay.
Xèoooo.
Bàn tay đang run rẩy của anh cũng biến mất. Cale bây giờ có thể nhìn thấy nụ cười thực sự của Lee Soo Hyuk.
"Kim Rok Soo, hãy sống sót. Được sống là tốt nhất."
Cale nhìn vào mắt Lee Soo Hyuk và gật đầu.
"Ồ, nhân tiện, chủ nhân ban đầu của cơ thể cậu cũng đang sống tốt. Cậu ta nói cậu ta đang rất hạnh phúc."
Toàn bộ khu vực đã bị phá hủy, và thứ duy nhất còn lại là đôi mắt của Lee Soo Hyuk. Tuy nhiên, cậu vẫn có thể nghe rõ giọng nói của Lee Soo Hyuk.
"Anh đây và Jung Soo cũng rất vui."
Đó là nhận xét cuối cùng của anh ấy. Đôi mắt bây giờ cũng biến mất.
Thế giới xung quanh cậu tan vỡ. Chỉ còn lại bóng tối.
Cale nhắm mắt lại sau khi nhìn vào bóng tối.
Cậu đã có một cảm giác. Cậu có cảm giác đã đến lúc phải thức dậy.
Cale có thể cảm thấy ai đó đang nhẹ nhàng vỗ vào má mình.
"Đã đến lúc anh ấy nên thức dậy rồi."
Cậu có thể nghe thấy tiếng lầm bầm của Hong. Cale ngay lập tức mở mắt ra như để đáp lại câu nói đó.
"AA!"
Cậu có thể nhìn thấy bàn chân trước của con mèo con đang ngã nhào vì sốc. Cale ngồi dậy trong khi cảm nhận sự mềm mại của tấm chăn. Cậu hơi chóng mặt và không thể nhìn rõ.
"Cale-nim."
"Thiếu gia Cale, cậu cảm thấy ổn chứ?"
"Nhân loại! Ngươi đúng là đồ ngốc! Nhân loại!"
Cậu có thể nghe thấy giọng nói của nhiều người. Cale chậm rãi mở miệng nói.
Thời gian trôi qua bao lâu rồi?
Cậu đột ngột dừng lại trước khi hỏi câu hỏi đó.
"A."
Đồng tử của Cale bắt đầu rung lên. Cậu có thể cảm nhận được điều đó khi cơn chóng mặt biến mất.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng một sức mạnh mới đang diễn ra trong cơ thể mình.
Đó là sức mạnh của Lee Soo Hyuk. Sức mạnh của trưởng nhóm giờ đã tồn tại bên trong cơ thể của Cale.
Cale nhớ lại những lời cuối cùng của Lee Soo Hyuk tại thời điểm đó.
Và tôi và Jung Soo cũng hạnh phúc.
Như một cơn sóng ập đến với cậu. Cơn sóng lớn mà cậu luôn đè nén trong đầu đang khiến đầu óc mình hỗn loạn.
Đầu tiên phải bắt đầu với một phạm vi nhỏ. Đầu tiên sẽ trồng cà chua, dưa chuột và dưa hấu. À, tôi cũng phải trồng một ít ớt cay nữa.
Tôi không thể sống một cuộc sống bình yên sau này vì tôi đã sống một cuộc sống khó khăn như vậy sao?
Anh thật hài hước. Có ích gì nếu lương của tôi tăng lên ở đây? Tôi không làm điều này để tăng thứ hạng.
Vậy tại sao tôi lại làm điều này? Sao tôi biết được? Tôi chỉ muốn làm điều đó thôi!
Kim Rok Soo, làm thế quái nào mà anh lại trở thành một kẻ lười biếng? Hmm?
Những kỷ niệm. Vô số kỷ niệm mà cậu đã kìm nén cứ ùa về trong đầu. Cale cảm thấy như thể cả người mình đang bị sóng thần cuốn đi. Tuy nhiên, nhận xét về việc trưởng nhóm và những người khác cảm thấy hạnh phúc như thế nào đã giúp cậu tập trung vào làn sóng đó.
"A!"
"A!"
"Trời ạ!"
Cậu có thể nghe thấy những đứa trẻ trung bình chín tuổi hít sâu vì ngỡ ngàng.
"N, nhân loại! N, ngươi đang khóc!"
Cale sau đó nhận ra cậu đang khóc. Cậu đã nghĩ má mình ướt vì máu, nhưng đó là nước mắt của mình.
"...Sao mình lại khóc nhỉ? Mình không hề buồn mà."
Cậu không buồn. Mặt khác, cậu cảm thấy sảng khoái và bình yên.
Bây giờ mình nên mỉm cười.
Cale bắt đầu mỉm cười. Tuy nhiên, nụ cười đó khiến những người khác chết lặng.
-----
Thống nhất xưng hô giữa Cale-LSH là tôi-anh (mày) nha, cho nó thân thiết với bụi bụi một tí. Nói thật, phân vân không biết nên xưng hô thế nào để chứng minh cả hai thân nhau hết á.