Phòng tắm của khách sạn thật sự quá nhỏ, hai chàng trai tay dài chân dài chen chúc ở bên trong không có không gian mà duỗi thân, cho nên Khương Viễn cùng Ngao Vọng đều không có ý nghĩ làm gì đó ở trong phòng tắm, cọ rửa sạch sẽ mùi mồ hôi khó chịu trên người sau đó lăn lên giường.
Ngao Vọng mấy hôm trước mới khai bao, nhịn mấy ngày lại bị dấu vết trên người Khương Viễn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một lòng muốn chơi thử kỹ thuật mà mình xem được ở trong phim lên người Khương Viễn, chưa thử qua cũng chẳng sao, dù sao tự tin mới là tốt nhất.
Khi Khương Viễn nhìn thấy Ngao Vọng vùi đầu vào giữa hai chân giúp mình thổi kèn thì có hơi ngạc nhiên, sau đó nhàn nhã hưởng thụ.
Cái cây côn đó của Khương Viễn không phế, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ.
Có điều suy nghĩ của Ngao Vọng lại không ở đây, tên lêu lổng như hắn dường như thổi ra tiếng huýt sáo với dươиɠ ѵậŧ của Khương Viễn, búng búng cán, đầu lưỡi giống như có linh hồn của rắn, chui vào trong hoa cúc của Khương Viễn.
Khương Viễn bị liếʍ cả người run lên, theo bản năng kẹp lấy đầu của Ngao Vọng.
Ngao Vọng cố ý phát ra tiếng liếʍ mυ'ŧ dâʍ đãиɠ, hàm răng cắn nhẹ nửa môi hoa cúc kéo ra ngoài, khi bật lại thì dâʍ ɖị©ɧ bắn ra.
Khương Viễn bị liếʍ phát ra tiếng thở hổn hển, xen lẫn với tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, kɧoáı ©ảʍ bị liếʍ hoa cúc khiến cậu nắm chặt khăn trải giường dưới thân, không tự chủ hơi nhướn người, giúp cho Ngao Vọng liếʍ vào càng sâu hơn.
Toàn bộ cửa động bị Ngao Vọng liếʍ ướt sũng, từ cửa hoa cúc đến âm đế, hắn không tha chỗ nào.
Lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn Khương Viễn, trên chóp mũi cũng dính tinh, bộ dạng đó giống như chó vậy, làm cho Khương Viễn không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ngao Vọng còn tưởng rằng đó là lời khen ngợi khẳng định, càng ra sức xông lên.
Đầu lưỡi chui vào trong động thịt, xúc cảm xa lạ kì quái kia làm Khương Viễn kinh sợ thở gấp một tiếng, ngay sau đó bị cảm giác liếʍ láp làm cho cả người phiếm hồng.
Cảm xúc của đầu lưỡi hoàn toàn khác với dươиɠ ѵậŧ, như là sinh vật có sức sống đang chui vào trong làm loạn, nghĩ như vậy vừa sợ hãi lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lúc hoa cúc bị liếʍ đến mẫn cảm, trên mặt Khương Viễn đều đã ửng hồng.
“Ưm…… Ha…… Liếʍ tới rồi a a a…… Liếʍ đến tao điểm rồi……”
Ngón chân Khương Viễn bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà quắp lại, tiếng rêи ɾỉ mê loạn càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Ngao Vọng, làm hắn càng thêm hưng phấn.
Nước bọt thấm ướt cửa động trộn lẫn nước hoa cúc chảy ra, làm ướt một mảng trên chiếc khăn trải giường màu trắng.
Ngao Vọng cảm giác được đầu lưỡi của mình đang bị động thịt nóng rực siết chặt chăm sóc, vì thế mà tần suất ra vào mô phỏng giao hợp chậm lại.
Hắn muốn rút ra đầu lưỡi của mình ra dùng ngón tay nới lỏng nó, nhưng lại cảm giác được một lực hút, đầu lưỡi bị hoa cúc giữ lại lưu luyến kẹp chặt, lưỡi bị kéo hơi hơi đau, loại đau đớn này trực tiếp khiến cho đôi mắt Ngao Vọng đỏ lên hoàn toàn mất đi lý trí.
Lúc này còn nới lỏng cái khỉ gì, trực tiếp cắm dươиɠ ѵậŧ vào hoa cúc.