Chương 12. Trà sữa vị tϊиɧ ɖϊ©h͙
Khương Viễn đối với lời mời của Lâm Tri Bạch quả thật cũng có chút kinh ngạc. Bởi vì trong ấn tượng của cậu, Lâm Tri Bạch là một học sinh ngoan, nhưng lần này đã là lần thứ ba hắn trốn học rồi.
Nhưng Khương Viễn cũng không nói gì, không đồng tình cũng không phản đối, cậu cắn vạt áo đồng phục có chút thô ráp, dựa vào trên bàn nhìn tay Lâm Tri Bạch hoạt động trên người mình.
Tay Lâm Tri Bạch có chút lạnh, xẹt qua chỗ nào đều làm cho cậu khẽ rùng mình. Khương Viễn nửa hưởng thụ nừa híp mắt chờ đợi, cũng không nóng nảy như lần đầu tiên mà để Lâm Tri Bạch tùy ý thăm dò trên người mình.
“Sao cậu luôn có biểu cảm như vậy hả, cảm giác như là không vui vẻ gì.”
Ngực bị nhéo không nhẹ không nặng, Khương Viễn nhìn Lâm Tri Bạch hơi rũ mắt, chế nhạo.
Dường như lúc làʍ t̠ìиɦ đều không thấy Lâm Tri Bạch hiện lên vẻ tươi cười, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ sung sướиɠ, cùng với gương mặt đẹp trai này tạo thành bộ dáng vô cùng gợi cảm, làm cho Khương Viễn nhìn thấy càng kẹp chặt hơn nữa.
“Không có việc gì đáng để cao hứng cả.”
Lâm Tri Bạch lãnh đạm đáp lại. Ngón tay hắn kẹp lấy đầṳ ѵú Khương Viễn, kéo nó ra ngoài rồi nhìn nó đàn hồi lại. Khi Khương Viễn phát ra âm thanh hừ hừ trầm thấp, trong mắt hắn có thêm một chút ý cười.
“Tê... cậu nhẹ thôi.”
Khương Viễn lẩm bẩm, theo sau là lời nói tựa như: “hào quảng học thần tương lai tươi sáng vô hạn, chẳng lẽ không đáng để cao hứng sao?”
“Cũng bình thường thôi.”
Khương Viễn nghe lời này thấy thật khó chịu, đôi lông mày mạnh mẽ nhíu lại, không khách khí nói:
“Tuy là sự thật nhưng nghe cậu thật muốn đánh mà, nếu không phải do dươиɠ ѵậŧ của cậu lớn, thì tôi liền đem cậu đá ra ngoài rồi.”
Lời hờn giận không vui nói ra nghe vô cùng phóng đãng, làm cho dươиɠ ѵậŧ của người ở trong phòng cũng như đang đứng nhìn ngoài cửa đều cương lên.
Khóe môi Lâm Tri Bạch giương lên một chút. Một bên nhào nặn đầṳ ѵú trong tay thành đủ loại hình dạng, một bên ngậm lấy vành tai Khương Viễn.
Động tác liếʍ mυ'ŧ cúa hắn làm vành tai cậu nhanh chóng biến thành màu hồng. Khương Viễn nghĩ lần này chắc là Lâm Tri Bạch lại xem không ý phim cấm. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ thở ra một hơi nhẹ.
Cảm giác ẩm ướt nóng bỏng trên vành tai cùng hô hấp ấm áp phả vào làm eo Khương Viễn mềm nhũn. Cậu không chống thân thể ra đằng sau mà dựa vào người Lâm Tri Bạch, tùy ý hắn hôn từ tai đến cổ, rồi để lại dấu hôn trên xương quai xanh.
Vị trí của dấu hôn kia vừa khéo đè lên dấu vết cũ mà người khác lưu lại, nhưng Khương Viễn cũng không phát hiện ra lòng dạ hẹp hòi của Lâm Tri Bạch. Cậu cũng không thèm để ý trên người mình có để lại dấu vết gì.
“Cũng được rồi, nhanh lên.”
Khương Viễn không nhịn được mà thúc giục hắn, lại bị hắn sờ soạng xoa nhẹ thêm một lúc nữa. Lúc này dươиɠ ѵậŧ của cậu đã sớm cương cứng, phía dưới cũng đã sớm ướt rồi.
Lâm Tri Bạch cởϊ qυầи, dươиɠ ѵậŧ cương cứng ở trước cửa huyệt ướt nhẹp cọ xát qua lại.
Qυყ đầυ nóng bỏng như truyền theo hơi ấm, tuyến dịch dính nhớp ma sát ở cửa huyệt làm dâʍ ŧᏂủy̠ quyện vào nhau, ma sát làm cho cửa huyệt tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
Cơ thể như nhớ tới giây phút cây dươиɠ ѵậŧ to lớn này phá thân, vô cùng sung sướиɠ, làm cho cửa huyệt như gấp gáp chờ không nổi, mấp máy muốn đem côn ŧᏂịŧ nuốt vào. Khương Viễn thở hổn hển chờ Lâm Tri Bạch cắm vào.
“Hình như lại quên mang bao rồi, lần sau cậu chuẩn bị nhé?”
Khi Lâm Tri Bạch chuẩn bị cắm vào, Khương Viễn mơ hồ mà nhớ ra chuyện này, lẩm bẩm nói một câu.
Cậu không phải là gái gọi, không có khả năng lúc nào cũng mang theo bao bên người. Hơn nữa mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi dưỡng sức, nên cũng quên chuyện này ra sau đầu.
“Sẽ mang thai à?”