Đều Là Bạn Giường tranh làm gì

Chương 12.1: (H)

Giọng nói Lâm Tri Bạch bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà có chút khàn khàn, một bàn tay hắn nắm lấy eo Khương Viễn, một bàn tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình hướng tới tiểu huyệt của cậu.

Qυყ đầυ thô to xòe ra như cái ô cắm vào một chút nhục huyệt nhỏ hẹp. Tiểu huyệt nóng bỏng như huyệt của phụ nữ đã từng ăn qua dươиɠ ѵậŧ, nhưng lần này không có ngón tay khuếch trương trước nên lúc đi vào vô cùng chậm, làm cho trán Khương Viễn và Lâm Tri Bạch đều phủ một lớp mồ hôi.

Sau khi côn ŧᏂịŧ thô to tiến vào sâu bên trong, hai quả cầu nổi gân xanh bên cạnh cũng đi vào một chút. Huyệt đạo mấy ngày không được ăn côn ŧᏂịŧ lớn bị phá vỡ mạnh mẽ, hướng tới tầng tầng lớp lớp thịt mềm ở sâu bên trong đi vào.

Đến khi bị thao đến tận sâu ên trong, thân thể Khương Viễn mới thả lỏng lại, cười nhạo trả lời:

“Đương nhiên là không, nếu không ông đây sẽ cho cậu bắn vào chắc?”

Việc này không phải vô nghĩa, Khương Viễn cũng không thích bị người thao đến mức bụng sinh được con.

Khương Viễn không rụng trứng cũng không có kinh nguyệt. Nếu cậu có thể mang thai, dù có bị xem như gái bao, cậu cũng sẽ mang một đống áo mưa bên người.

Câu trả lời này không ngoài dự đoán của hắn, Lâm Tri Bạch bóp em cậu đâm vào lần nữa.

Cái bàn bởi vì động tác của bọn họ mà lắc lư không ngừng. Giây phút bị đâm đến chỗ mẫn cảm, cậu nhịn không được luôn tay vào mái tóc Lâm Tri Bạch, rêи ɾỉ đứt quãng.

“Thao... Sâu quá... Ân a... Không được... A...”

Nhục huyệt phấn hồng bị đảo lộng không ngừng, dâʍ ɖị©ɧ khi thọc vào rút ra văng ra tung tóe khắp nơi. Chân Khương Viễn nhịn không được mà kẹp chặt vào eo của Lâm Tri Bạch, thừa nhận từng đợt va chạm mãnh liệt.

Lúc làʍ t̠ìиɦ Lâm Tri Bạch cũng không có nói lời tán tỉnh gì, cậu nói chuyện cùng Lâm Tri Bạch mà hắn cũng không không trả lời mấy. Hắn cũng không có kỹ xảo đặc biệt gì, bắt được điểm nào liền đâm bừa vào đó, làm cho Khương Viễn có cảm giác bị thao vô cùng mãnh liệt khủng bố.

Cậu nhịn không được túm chặt tóc Lâm Tri Bạch. Tóc của Lâm Tri Bạch vô cùng mềm mại, nhưng lông mao phía dưới lại vừa thôi vừa cứng, ma sát làm cho cậu vừa đau vừa ngứa.

Cảm giác vừa ngứa ngáy vừa đau lẫn lộn cùng với kɧoáı ©ảʍ bị thao, làm cho du͙© vọиɠ càng mãnh liệt.

Ngoài cửa, sắc mặt Hạnh Nguyên Trúc đỏ bừng, trên tay còn cầm ly trà sữa, chật vật xoa bụng dưới quay người ra khỏi lều trại.

Hắn biết nếu có người bắt gặp lúc này hẳn sẽ thấy hắn giống như tên biếи ŧɦái đáng khinh đi rình coi. Nhưng ánh mắt hắn không có cách nào rời đi, gần như là dính ở trên người Khương Viễn.

Lúc cậu bị thao, đầṳ ѵú đong đưa lên xuống, Hạnh Nguyên Trúc nuốt một ngụm nước miếng, si mê nhớ lại, chấp nhận việc người mình thích thật sự là một người song tính.

Sự tương phản như vậy vừa mê người lại vừa đả thương người. Hạnh Nguyên Trúc nhớ tới thái độ của Khương Viễn đối với hắn, lại thấy bộ dạng phóng đãng của cậu ở dưới thân Lâm Tri Bạch, biểu tình nhịn không được có chút vặn vẹo.

Hắn không tránh khỏi việc sinh lòng ghen ghét đối với Lâm Tri Bạch, một loại oán giận xấu xí, ghen ghét vặn vẹo trong lòng. Hận rằng người ở bên trong lúc này không phải là mình mà lại là Lâm Tri Bạch.

Hắn nhất định sẽ nhéo hai đầṳ ѵú dâʍ đãиɠ kia, một bên làm Khương Viễn thở không nổi một bên dùng dươиɠ ѵậŧ dạy dỗ tiểu huyệt tham ăn của cậu, làm cho người cậu dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.

Lâm Tri Bạch còn chưa từng hôn cậu…