Khương Viễn nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Tri Bạch nhịn không được đưa ra lời bình, tuy rằng hắn khá đẹp trai, nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Lâm Tri Bạch liếc nhìn Khương Viễn, làm cho cậu bất giác nín thở, sau đó cậu nhận ra Lâm Tri Bạch thay đổi động tác, vừa chuyên chú nhìn cậu vừa thủ da^ʍ, động tác của hắn không nhanh không chậm nhưng toát lên vẻ gợi cảm quyến rũ.
Khương Viễn thấy vậy phía dưới càng ướt, cậu kẹp chân lại, môi âʍ ɦộ theo đó cọ vào nhau, cậu cảm nhận qυầи ɭóŧ hút hơi nước ướŧ áŧ nặng trĩu, có chút khó chịu.
Khương Viễn nhanh chóng cởϊ qυầи, một chân đạp lên trên tường, dùng khăn giấy lấy từ chỗ Lâm Tri Bạch xoa sạch bên dưới.
Cự vật tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới ánh nắng tạo thành một cái bóng, thoạt nhìn tràn ngập vẻ hoang đường hiển nhiên từ thiếu niên, đan chéo vào đó là cảm giác dâʍ ɖu͙© kỳ lạ.
Cuối cùng, Lâm Tri Bạch xoa ngực Khương Viễn rồi bắn, ngay thời điểm hắn sắp bắn ra liền dùng tay ép xuống thân thể của cậu, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trọn vẹn lên bộ ngực của Khương Viễn.
Khương Viễn đầu còn chưa kịp quay đi thế là có vài giọt vẩy lên môi cậu, theo bản năng Khương Viễn liếʍ rồi nuốt chúng.
Vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất nhanh tràn ngập khoang miệng Khương Viễn, cậu nhăn chặt mi, khạc nhổ vài lần.
Cậu nhìn Lâm Tri Bạch chuẩn bị mặc quần vào, ngăn lại động tác của hắn nói.
“Đổi một bộ có được không, tôi mặc cái này không thoải mái cho lắm.”
Khương Viễn quơ quơ qυầи ɭóŧ của hắn trên tay, không quan tâm tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bộ ngực từ từ chảy xuống.
Lâm Tri Bạch mím chặt môi, suýt nữa cứng lần thứ hai, hành động của Khương Viễn quá mức đương nhiên, nếu không hắn phải cho rằng cậu đang cố tình quyến rũ bản thân.
Trên sân thượng, Khương Viễn hài lòng thay một chiếc qυầи ɭóŧ đã được hong khô, dùng dầy tùy tiện lau qua tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trên ngực, cậu mặc đồng phục rồi nhẹ nhàng thản nhiên ròi đi không chút lưu luyến.
Lâm Tri Bạch nhìn qυầи ɭóŧ trên tay bị thấm ướt một mảng lớn cùng với hương vị tanh ngọt trên đó, mặt không cảm xúc mặc vào.
Làm nhiều đề khó một chút chắc hẳn sẽ không đến nỗi cương cứng trong lớp học, Lâm Tri Bạch vuốt phẳng lại quần áo không chút để ý nghĩ trong đầu.
Trong lớp học, thầy giáo vật lý đang giảng bài nước miếng bay tứ tung, âm điệu của ông lúc cao lúc thấp, vừa giảng vừa dùng phấn viết chữ lên bảng đen, cường điệu điểm quan trọng trong bài giảng của mình.
Lý Đông đang say sưa giảng bài bỗng nhiên phát hiện lớp trưởng kiêm học bá môn vật lý đang ngồi thất thần tại chỗ, hai hàng lông mày của hắn vẫn luôn nhíu chặt như đang có tâm sự gì không mấy vui vẻ.
Lý Đông có có lý do hoài nghi chuyện này liên quan đến việc Lâm Tri Bạch vừa mới trốn học, trước nay Lâm Tri Bạch chưa bao giờ trốn học nhưng hai ngày liên tiếp gần đây lại xuất hiện sự kiện này, mà hai lần này đều có liên quan đến một cá nhân khác.
Có lẽ nào lớp trưởng bị trùm trường uy hϊếp
Lý Đông nhịn xuống ý nghĩ muốn quay đầu lại nhìn hàng ghế dưới cùng, hắn nhớ tới bộ dáng hung ác của Khương Viễn, nhịn không được rùng mình.
Lâm Tri Bạch cảm giác bạn cùng bàn đang nhìn hắn nãy giờ, liền nghiêng đầu nhìn qua, khi thấy tầm mắt của đối phương chuyển sang hướng khác thì hắn mới một lần nữa chăm chú nhìn lên bảng đen, Lâm Tri Bạch cảm giác được bản thân không thể tập trung nổi, trong lòng nhẹ thở dài.
Cảm giác ướŧ áŧ từ nơi đó truyền đến, đó là đồ vật xa lạ khiến cho hắn không quen, Lâm Tri Bạch có thói ở sạch, vốn tưởng rằng bản thân hắn sẽ từ chối yêu cầu trao đổi qυầи ɭóŧ của Khương Viễn, đơn giản giống như lời từ chối làm bạn tình với cậu ta nhưng hắn không thốt ra được.
Nghĩ đến chiếc qυầи ɭóŧ đã từng ôm trọn nơi ấy của Khương Viễn và vệt nước này từ đâu mà xuất hiện, Lâm Tri Bạch cứng đờ ngừng lại động tác chép bài nhìn về ghi chép vật lý của bản thân phát hiện hắn vô ý viết ra tên Khương Viễn.
Hắn gạch cái tên kia đi, làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục viết.