Trong thanh âm của Khương Viễn đã biến đổi, trở nên khàn khàn, mang theo chút thúc giục gấp gáp.
Cậu chỉ sợ cứ bị xoa như thế này bên dưới sẽ phun ra mất, hơn nữa khả năng sẽ bởi vì du͙© vọиɠ phải đi tìm Lâm Tri Bạch một lần nữa.
Nhưng Khương Viễn không có đam mê tự ngược đãi bản thân, cậu định chờ cho vết thương của mình khỏi hẳn mới đi tìm người, cho nên trước đó cậu sẽ cố gắng nhẫn nhịn.
“Cũng sắp xong rồi.”
Chu Mạn trong lòng có chút tiếc nuối thu hồi tay, trước khi ngón tay dời đi, hắn còn có chút nuối tiếc xoa xoa âm đế nhòn nhọn của cậu.
Chu Mạn không muốn cho Khương Viễn trực tiếp thấy được du͙© vọиɠ của chính mình, bởi nếu vậy hắn sẽ giống một gã mặt người dạ thú, đối mặt với thiếu niên không có một chút tôn sư trọng đạo, ương bướng hoang dại này, biện pháp ăn mòn từng chút một là lựa chọn sáng suốt nhất.
Biểu cảm trên mặt Chu Mạn càng thêm ôn hòa, đầu ngón tay cọ qua huyệt khẩu trơn trượt, hắn dùng lòng bàn tay lau đi dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp đang chảy ra. .
Chu Mạn dùng tăm bông sạch chọc vào âʍ đa͙σ chảy nước dân đãng của cậu, đem chất nhầy ở bên trong cuốn ra rồi sau đó mới bắt đầu bôi thuốc.
Thuốc mỡ hòa vào âʍ đa͙σ nóng ấm rất nhanh trở nên nóng bỏng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt mềm khiến cho chân Khương Viễn bất giác cuộn chặt lại.
Đường cong cơ thể như làm du͙© vọиɠ đan chéo tạo thành, Chu Mạn nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng khống chế được du͙© vọиɠ muốn vuốt ve bắp đùi Khương Viễn.
Hắn đem âʍ đa͙σ bị thao đỏ đã khá hơn nhiều so với trước kia cũng bôi một tầng thuốc trắng, thuốc dần hòa tan trông giống như âʍ đa͙σ bị dươиɠ ѵậŧ bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, Chu Mạn dùng đôi mắt ghi nhớ lại hình ảnh này, nhân lúc Khương Viễn chưa ngồi dậy rời khỏi giường, hắn sợ sẽ bị học sinh nhìn thấy nửa người dưới đang cương cứng khó nhịn.
Khương Viễn trong quá trình chờ đợi thuốc mỡ hòa tan ngủ trong chốc lát, thời điểm tỉnh dậy cậu liền lấy quần mặc vào, nhìn xung quanh thấy Chu mạn mặc áo blouse trắng đang đọc sách, dưới ảnh mặt trời nổi bật khí chất văn nhã hiền hòa, lộ ra cảm giác vô hại.
“Tỉnh rồi à?” Chu Mạn nghiêng đầu nhìn về phía Khương Viễn, chợt nghĩ đến điều gì nói, “Cậu có điện thoại đúng không?”
Khương Viễn không phủ nhận, gật gật đầu.
“Vậy cậu cho tôi số điện thoại đi, lần sau cậu tới bôi thuốc, có thể thông báo trước cho tôi một tiếng tránh cho ngoài ý muốn gặp được người khác.”
Chu Mạn nhuần nhuyễn thể hiện hình tượng một thầy giáo tốt, chỉ biết suy nghĩ quan tâm đến học sinh, lúc hắn nói chuyện tầm mắt vẫn luôn chuyên chú nhìn Khương Viễn, một vẻ quan tâm nhưng không mất đi tôn trọng.
Khương Viễn cúi đầu viết xuống giấy số điện thoại của bản thân, lễ phép nói câu cảm ơn rồi bước ra phòng y tế.
Chu Mạn nhìn bóng dáng cậu rời đi, lưu số Khương Viễn vào danh bạ của mình.
Khương Viễn từ phòng y tế đi thẳng một đường về phòng học, lúc này vừa lúc bắt đầu tiết đầu tiên, Khương Viễn ngồi ở hàng phía sau mở ra sách vở, nghe nội dung thầy giáo giảng, trong chốc lại lại nhíu mày như đang suy tư điều gì đó.
Đối với học sinh trung bình như cậu, học tập là một chuyện khó khăn, Khương Viễn qua loa chép bài trên giấy, trong đầu lại suy nghĩ đầu óc của Lâm Tri Bạch tạo thành như thế nào.
Học tập quả nhiên khó hơn nhiều so với đánh nhau, Khương Viễn nghe nội dung của thầy giáo dạy toán giảng càng thêm chóng mặt nhức đầu, trong lòng cảm thấy bực bội khó chịu, cho nên sau khi tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, Khương Viễn lập tức nhét sách vở vào ngăn bàn, ghé vào trên bàn bắt đầu thư giãn đầu óc.
Lớp học ầm ĩ bất tri bất giác yên lặng lại, Khương Viễn mẫn cảm đã nhận ra hơi thở xa lạ bên cạnh, ngẩng đầu lên, thấy Lâm Tri Bạch đang nhìn chăm chú vào cậu.
Lâm Tri Bạch cúc áo cài quy củ, ngón tay trắng nõn gõ gõ lên bàn của cậu, như cách Khương Viễn đã làm ngày hôm qua.
“Nói chuyện riêng một chút?”