Đều Là Bạn Giường tranh làm gì

Chương 9 (H) Thao chảy ra sữa

Vị học sinh gương mẫu này thoạt nhìn trước sau như một, lạnh lùng cao ngạo, không thể tưởng được hôm qua hắn lại là người bắn tinh sảng khoái trong âʍ đa͙σ của một bạn học nam.

Khương Viễn ngáp một cái, gãi gãi đầu tóc có chút lộn xộn, áo sơ mi đồng phục của cậu chưa cài hết, từ góc độ này, Lâm Tri Bạch có thể thấy được dấu hôn đỏ sậm trên xương quai xanh của cậu, đồng tử hắn co rụt lại.

Hắn nhớ rõ ngày hôm qua cũng không để lại dấu hôn nào trên người Khương Viễn.

Trên sân thượng trong trường tiểu học, cánh cửa đã sớm hỏng, khóa cửa cũng không khóa được, không khí ở đây có chút ẩm mốc, ướŧ áŧ.

Trên đường đi tới Lâm Tri Bạch không ngừng suy diễn lời nói ở trong đầu, nhưng tới giờ khắc này, tại đây, trước mặt cậu hắn lại không biết mở lời như thế nào.

Mới đầu hắn có chút kinh ngạc và phẫn nộ, dấu vết kia mang ý nghĩa sau khi Khương Viễn rời đi lại làm những hành động cử chỉ thân mật với người khác, người kia còn để lại dấu vết trên người Khương Viễn.

Điều này làm cho Lâm Tri Bạch cảm thấy bản thân đang bị trêu đùa, vừa xấu hổ vừa buồn bực, thậm chí hắn muốn cất lời chất vấn Khương Viễn xem hắn là cái gì, nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh lại, hắn biết bản thân không có lập trường đi chất vấn cậu.

Buổi sáng ngày hôm qua giống như là một cuộc tình cờ gặp gỡ vớ vẩn, không có khúc nhạc dạo dư thừa và kết thúc, phảng phất giống như là người trưởng thành muốn tìm chỗ để phát tiết du͙© vọиɠ của bản thân.

Lâm Tri Bạch vốn tưởng cùng Khương Viễn duy trì đoạn quan hệ này, bọn họ sẽ cùng nhau xác định mối quan hệ lâu dài và suy tính về tương lai nhưng bời vì dấu hôn trên người Khương Viễn ngày hôm qua khiến cho tâm trí của hắn trở nên hỗn loạn.

Để phá vỡ bầu không khí trầm lặng này, Khương Viễn dẫn đầu mở lời.

“Về chuyện của ngày hôm qua cậu muốn nói cái gì, cứ việc nói, nếu cậu không có gì để nói thì để tôi nói trước.”

Khương Viễn dựa vào lan can trên sân thượng, vóc dáng cao gầy, hai tay chống đẩy nhẹ nhàng ngồi lên sân nhỏ trên sân thượng, Lâm Tri Bạch thấy vậy khẽ nheo mắt.

Lâm Tri Bạch nhìn về phía Khương Viễn, bày tư thế chăm chú lắng nghe. Nếu có thể biết được chính xác thái độ của Khương Viễn, hắn liền có thể có quyết định sáng suốt về kế hoạch trong tưởng tượng của mình.

“Tôi cảm thấy cậu cũng không tồi, làm bạn tình như thế nào, trừ bỏ lên giường cùng nhau thì những chuyện khác không được can thiệp vào.”

Khương Viễn nhìn Lâm Tri Bạch lười nhác nói, thân thể cậu hơi nghiêng về phía sau để lộ vòng eo màu lúa mì mềm dẻo, sau lưng cậu là bầu trời xanh chót vót, gió thổi mạnh vang lên từng tiếng phần phật.

Cậu hỏi không chút để ý, giống như đang chơi một trò chơi bình thường, lúc nào cũng có thể dừng lại hoặc bỏ đi, mà không phải đang nói chuyện làʍ t̠ìиɦ, cũng giống như thái độ hôm qua của cậu.

Lâm Tri Bạch cũng không vì vậy mà vui vẻ, thậm chí cảm giác bực bội khó tả dần dâng lên, bởi vì dấu hôn kia đã khiến niềm vui vì có được lần đầu của cậu bị dập tắt, như thể tát một cái thật mạnh vào mặt hắn. Bản thân Khương Viễn không chút quan tâm về chuyện ấy, thậm chí cậu còn có thể tìm một người khác cùng làm chuyện tương tự như khi ở với hắn.

“Tôi sẽ không ngăn cậu đi tìm người khác, nếu như cậu có nhu cầu thì lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, nhưng tôi có quyền cự tuyệt và trái lại thì cậu cũng vậy. Cậu có thể ngừng lại bất cứ lúc nào, đương nhiên, tôi cũng vậy.”