Khương Lập Quốc không trở về, Khương Viễn cảm thấy may mắn, đỡ phải nhìn phiền lòng, cậu nằm lên giường, kéo chăn muốn ngủ nhưng cảm giác đau đớn dưới thân làm Khương Viễn không tài nào ngủ được.
Khương Viễn có chút nóng nảy ngồi dậy, ném hai viên thuốc hạ sốt vào miệng, nuốt xuống một ngụm nước, chơi trò chơi dời đi lực chú ý.
Một giờ sau, Khương Viễn khuôn mặt cau có tắt trò chơi, tự hỏi chính mình muốn tới bệnh viện nào khám.
Bệnh viện mà Khương Viễn đi qua có quá nhiều, từ nhỏ đến lớn cậu tới bệnh viện còn quen thuộc hơn cả đường đi tới trường học, nhưng lần này nếu tới khám có chút đặc biệt, tuy rằng Khương Viễn không tự ti vì chính mình là người song tính nhưng cậu biết rằng cơ thể của mình tuyệt đối được xếp vào hàng dị dạng và quái dị.
Tầm mắt Khương Viễn nhìn vào túi đựng thuốc hạ sốt và thuốc mỡ, lấy ra tờ giấy bên trong gọi tới dãy số ghi trên đó.
…………
Chu Mạn ra mở cửa, thấy thiếu niên đứng phía sau cửa, nhịn không được khẽ rên “a” một tiếng.
“Sao em lại làm chính mình thành ra như thế này, mau vào trong.”
Chu Mạn tưởng tên học sinh quậy phá này chắc hẳn đã đi đánh nhau, từ tư thế đi đường không quá tự nhiên cho đến gò má tái nhợt, còn có khóe miệng rạn nứt và xương gò má xanh tím, từ bề ngoài là có thể phán đoán ra được.
Thầy giáo Chu Man có tấm lòng nhân hậu vừa mới đảm nhiệm chức vụ không bao lâu cảm thấy chính mình nhất định phải bẻ lại thiếu niên ngỗ nghịch này, đưa cậu ta về với dáng vẻ của một cậu học sinh, rốt cuộc đời sau này của cậu còn rất dài, sao có thể cứ mãi phóng túng và hỗn loạn như vậy được.
Khương Viễn thấp giọng nói cảm ơn, từ trước đến nay cậu đều cho thấy thái độ của chính mình, giáo y đối diện này không phải là loại người xen vào chuyện của người khác, hắn sẽ không làm lộ bí mật của cậu mà ngược lại sẽ giúp đỡ cậu.
Chu Mạn rót một cốc nước cho Khương Viễn, đặt trước mặt cậu.
“Có gì cần tôi giúp đỡ không, bôi thuốc à?”
Khương Viễn gật gật đầu, Chu Mạn lấy ra hòm thuốc, nói: “Trừ bỏ mặt còn có chỗ nào có vết thương không?”
“Không phải những chỗ này, là ở nơi khác.”
Khương Viễn nhìn thoáng qua bức màn Chu Mạn kéo ra, bắt đầu cởϊ qυầи.
Chu Mạn thấy động tác của cậu liền ngây người, theo bản năng mà suy nghĩ trong đầu hắn có thể chửa được bệnh trĩ hay không, tuy rằng sự thật là chuyện này cùng với bệnh trĩ không có chút quan hệ nào cả!
Chu Mạn phỏng đoán cậu có thể bị thương ở đùi cho đến khi thiếu niên trước mặt ngồi xuống sô pha dạng chân ra cho hắn xem, Chu Mạn nhìn thấy cảnh trước mặt quên không hô hấp trong phút chốc.
Hắn tuy rằng học y, nhưng chưa từng gặp qua kết cấu sinh lý như vậy, chỉ là nghe nói qua chứ không cảm thấy sẽ xuất hiện ở thực tại, không ngờ tới giờ đây chính mắt hắn thấy được hình ảnh này.
Nhưng rất nhanh lực chú ý của hắn di dời từ kết cấu sinh lý đến nơi bị chà đạp không nhẹ của cậu. Hắn cau mày đeo găng tay từ hòm thuốc lên rồi chạn nhẹ vào nơi ấy.
“Sưng cũng khá nghiêm trọng, khả năng tình hình bên trong không quá khả quan, tôi đi lấy vài dụng cụ tới.”
Chu Mạn đứng lên hướng tới phòng thuốc chuyên dụng của hắn để lấy đồ, trước khi vào trường học công tác, Chu Mạn đã từng mở phòng khám tư chẳng qua về quê cùng mẹ nên mới đóng phòng khám, nhưng một ít thiết bị cơ bản hắn vẫn mang theo tới đây.
Khương Viễn ở trên sô pha chờ, thấy Chu Mạn lấy tới dụng cụ, đó là một cái nong dài nhọn, thoáng nhìn qua Khương Viễn đã biết vật ấy dùng để làm gì.
“Tôi tiêu độc trước, một lúc sau cắm vào khả năng sẽ cảm thấy khó chịu và hơi buốt, cậu cố nhịn một chút.”