Chương 3.3: Lâm Tri Bạch cắm sâu hơn vào (h)
Khương Viễn vặn vẹo vòng eo đón ý nói hùa, từng đợt kɧoáı ©ảʍ len lỏi qua gốc thần kinh của cậu sinh ra cảm giác mất không chế, ngay cả chính Khương Viễn cũng muốn cười mắng bản thân là đồ dâʍ đãиɠ đê tiện.
Lâm Tri Bạch ít nói, hắn không thích nhiều lời lãng phí nước bọt, cũng không muốn nói những câu vô nghĩa, cho nên hiện giờ trong tình huống này, hắn cũng chỉ dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Khương Viễn, khắc ghi tư thái mê người của cậu.
Phía dưới, Khương Viễn vừa chịu thao, vừa thỏa mãn dươиɠ ѵậŧ của cậu, Lâm Tri Bạch đâm chọc ngày càng mãnh liệt hơn, tay hắn vuốt dươиɠ ѵậŧ cậu cũng dùng sức hơn, ngón tay nghiền áp qυყ đầυ khiến cho cậu bắn ra trước.
Cao trào qua đi, Khương Viễn mệt mỏi nhìn bụi bay trong không khí, nhịn không được sung sướиɠ cười.
Lần này nếm thử quả nhiên không tồi.
Đến cả chuyện cậu bị bạn học nam phá trinh trong phòng nghỉ, cậu cũng không thèm để ý.
Lâm Tri Bạch sau khi bắn tinh có chút tiếc nuối, hắn im lặng nhìn Khương Viễn đứng dậy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy dọc theo đùi cậu từ trong âʍ đa͙σ chưa kịp khép, nhỏ từng giọt rơi xuống nền.
Khuôn mặt cậu mang theo chút sắc tình xinh đẹp dưới ánh mặt trời làm nổi bật vòng eo và bờ mông cong vυ't của cậu.
Cậu động tác mạnh mẽ nhảy xuống giường, cong eo cúi xuống mặc quần, tùy ý dùng giấy xoa xoa giữa hai chân mình, dùng lực không nhỏ giường như một chút cũng không thương tiếc âʍ đa͙σ bị thao đỏ bừng của chính mình.
“Nhớ rõ bảo mật nhé, lớp trưởng.”
Khương Viễn vẫy vẫy tay chào Lâm Tri Bạch không chút lưu luyến rời khỏi phòng nghỉ.
Cách cậu rời đi cũng đột nhiên giống như lúc tìm hắn, không có bất cứ khúc nhạc dạo và kết thúc nào, tựa như một bài hát chỉ toàn cao trào.
Lâm Tri Bạch kéo quần xong, nhìn cả phòng lộn xộn sau cuộc tình mây mưa, nghĩ đến chính mình trốn hai tiết học, giữa mày giật giật.
Trong lúc chà lau ngăn tủ hắn thấy một giọt máu, yết hầu Lâm Tri Bạch cứng cại, xử lý sạch sẽ tất cả dấu vết.
Khương Viễn sung sướиɠ xong rồi liền kéo quần chạy lấy người, một chút cũng chẳng thèm để ý Lâm Tri Bạch có thu dọn phòng nghỉ hay không, cũng chẳng sợ trong trường học đồn đãi chuyện một phòng nghỉ bị người làm loạn, hắn cũng không thấy chột dạ, dù sao không ai có thể nghĩ đến hắn đã làm loại chuyện gì.
Khương Viễn căn bản không định quay lại lớp học, chuẩn bị trèo tường trốn học, buổi chiều cậu còn có hẹn một trận đá bóng, ngày hôm qua thằng nhãi bị hắn đánh như con dọa nạt hôm nay muốn làm cậu đẹp mặt, cậu muốn nhìn xem hôm nay hắn muốn giở trò gì.
Khương Viễn đi ra ngoài, đi đi vài bước liền có cảm giác không thích hợp, nơi bí ẩn phía dưới có chút đau, lại còn ngứa. Tuy chỉ đau như châm chích không đáng kể nhưng khiến người có chút bực bội, Khương Viễn tức tối quay chân về phòng y tế.
Nhìn thấy phòng y tế sáng sủa hơn trước, cậu có chút giật mình chưa kịp phản ứng, sau đó nhớ tới bởi vì trong hai năm gần đây sát xuất học sinh tự sát tăng cao cho nên lãnh đạo xây mới phòng y tế, bác sĩ mới tới vẫn là bác sĩ tâm lý có giấy phép hành ngề.
Những việc này ngày thường Khương Viễn sẽ không để ý, nhưng không tránh khỏi khi đang nằm ngủ ở trong giờ học các nữ sinh ríu rít thảo luận bên cạnh, lỗ tai bất giác lắng nghe, liền như vậy nhớ rõ.
Thầy giáo rẻ tuổi ngồi trong phòng y tế nhìn có vẻ nhã nhặn điềm đạm, thấy Khương Viễn đến liền lộ ra nụ cười.
“Xin chào bạn học, cậu có chỗ nào không thoải mái sao?”
Khương Viễn suy nghĩ một chút nói: “Có thuốc bôi bên dưới không, chống sưng.”
Chu Mạn ngây người, chần chờ hỏi: “Bị bệnh trĩ à?”
Chu Mạn vừa định kiến nghị nam sinh này đi bệnh viện, rốt cuộc tiêu chuẩn của phòng y tế này không đủ để chữa bệnh trĩ, nhưng hắn đang do dự chưa kịp mở miệng thì Khương Viễn đã nhíu mày nói: “Phía dưới của nữ sinh, vừa mới làm chuyện đó xong bị sưng lên.”
Chu Mạn:???
Học sinh đang trong tuổi dậy thì không thể giao hợp bậy bạ cơ mà!