Chương 3.2: Lâm Tri Bạch cắm sâu hơn vào (h)
Còn không chờ cậu hưởng thụ đủ, liền có cảm giác vật lạ phun vào trong cơ thể mình.
Khương Viễn yên lặng trong chốc lát rồi nhìn về phía Lâm Tri Bạch.
Trên mặt Lâm Tri Bạch hiện giờ là vẻ bối rối khác hẳn ngày thường, da mặt trắng nõn từ từ ửng đỏ, hoàn toàn không còn vẻ trầm ổn như thường ngày.
Dươиɠ ѵậŧ nửa mềm xuống dưới trượt ra khỏi miệng âʍ ɦộ, phát ra tiếng “Phọt” khá to.
Khương Viễn bật cười, cậu cười không phải vì Lâm Tri Bạch bắn nhanh mà vì biểu tình trên gương mặt hắn.
“Rút ra làm l gì, tôi còn chưa thỏa mãn đâu.”
Khương Viễn một bàn tay chống trên ngăn tủ chống đỡ cho cơ thể không trượt xuống, cái tay còn lại xoa dọc từ bụng nhỏ xuống phía dưới.
Cậu loát dươиɠ ѵậŧ còn đang cương cứng của chính mình, không chút để ý xoa nhẹ âʍ ɦộ, tìm được miệng huyệt.
Cậu không muốn làm loại mua bán lỗ vốn này, chính mình còn chưa đủ sướиɠ đã phải qua loa kết thúc.
Vách thịt dấu trong âʍ ɦộ vừa mới trải qua ma sát giờ đã sưng đỏ, môi nhỏ ướt nhớp nháp trào ra dâʍ ɖị©ɧ, miệng huyệt còn chưa kịp khép lại đã bị chủ nhân dùng hai ngón tay banh ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy thành sợi trào ra ngoài.
Ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ đóng chặt, làm cho não người thiếu oxy mê mẩn chìm đắm quên lối về.
“Lâm Tri Bạch, cắm tiếp vào.”
Thiếu niên tràn ngập hơi thở hoang dã như vừa dụ dỗ, vừa đưa ra mệnh lệnh, nhưng vẻ mặt của cậu không chút cảm xúc, nhạt nhẽo lạ thường, chỉ lo dục niệm của chính mình được phóng xuất.
Đường cong tươi đẹp sáng ngời, từng khối cơ bắp hiện lên khiến con người mê hoặc chìm sâu, đảo điên lý trí.
Thời điểm Lâm Tri Bạch hoàn hồn, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn đã lần thứ hai cắm vào miệng huyệt nhỏ hẹp ấm áp như đang đi trên nấc thang thiên đường.
Âʍ đa͙σ dường như hoàn toàn trái ngược với chủ nhân của nó, vô cùng mềm mại, giống như chính là nơi mềm mại duy nhất của thiếu niên cứng rắn như thép này.
Kɧoáı ©ảʍ vừa mới quen thuộc quay trở lại khiến cho da đầu Lâm Tri Bạch tê dại, cảm giác đó ùa vào lý trí, khiến cho hắn sung sướиɠ mê say, nhưng trong tầng lớp vui sướиɠ ấy lại có gì đó khác lạ.
Con người vốn có ham muốn chinh phục cho nên mới sinh ra loại người hoành hành sưu cao thuế nặng. Cảm giác thuần phục dã thú sinh ra kɧoáı ©ảʍ vặn vẹo giống như hít thuốc phiện, làm cho người như si như say.
Lâm Tri Bạch ôm Khương Viễn tới trên giường, điểm dựa đột nhiên từ trên quần di chuyển đến ra giường khiến cho Khương Viễn có chút khẩn trương theo bản năng, chân cậu kẹp chặt eo của Lâm Tri Bạch, vòng tay ôm cổ hắn.
Cậu càng khẩn trương thì phía dưới chỗ kia càng thít chặt lại, lực hút to lớn như áp bách Lâm Tri Bạch buông vũ khí đầu hàng. Hắn nhíu nhíu mày theo bản năng vỗ vỗ mông Khương Viễn ý bảo cậu thả lỏng.
Khương Viễn bị vỗ mông bỗng đơ ra một lúc, trong thâm tâm cậu kêu gào “Hắn thế nhưng vỗ mông của mình” và “Người này nhìn như yếu ớt thể nhưng có thể ôm nổi mình”suy nghĩ qua lại, còn không chờ cho cậu cân nhắc ra điều gì trong đầu liền bị cảm xúc khác thay thế.
“Chậm đã…… Mẹ kiếp…… Nhanh quá…… Con mẹ cậu……”
Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng hòa cùng từ ngữ thô tục của Khương Viễn vang lên, giường y tế trong phòng nghỉ bởi vì động tác trên giường của hai người mà đung đưa lay động vang lên từng tiếng kẽo kẹt, tưởng chừng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Vách âʍ đa͙σ gắt gao bấu chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, dưới động tác giao hợp của hai người, bên trong chảy ra dịch trắng đυ.c đều hóa thành bọt nước, làm cho ra giường ướŧ áŧ hỗn độn.
Nơi mẫn cảm ấy bị liên tục va chạm khiến cho Khương Viễn sảng muốn bay lên, tanh âm hắn mang theo chút khàn khàn độc đáo của thiếu niên, ngày thường nới chuyện giống một thanh đao sắc bén nhưng lúc này lại uyển chuyển kèm theo khóc nức nở, Lâm Tri Bạch nghe vậy hai tay hắn bấu chặt vào eo Khương Viễn như muốn bẻ gãy eo cậu.
“Thật thoải mái…… n…… Sâu hơn nữa…… Ha ahh……”