Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 852

Chương 852: Em rất quan trọng với anh ta

Sau khi Đào Hương Vi tát anh ta một cái thì tay cô run lên, cả người cô cũng đều đang run rẩy, nhìn là biết cô đang rất tức giận. Mặt của Phạm Văn Đồng bị tát đến lệch sang một bên, trên mặt anh ta nhanh chóng xuất hiện năm dấu ngón tay. Lực của cú tát này cũng khá lớn nên anh ta cảm giác hơi đau.

Anh ta từ từ quay đầu lại nhìn cô gái đang tức giận kia, anh ta cong khóe môi lên và cười như chưa có gì xảy ra: “Sao lại tức giận như vậy chứ?”

Đào Hương Vi liếc anh ta một cách lạnh lùng. Nói thật, một cái tát này thật sự không thể giải quyết được lửa giận trong lòng cô, thậm chí cô còn muốn bóp chết anh ta nữa.

“Anh còn có mặt mũi đến đây gặp tôi à?” Bây giờ cô mới phát hiện ra anh vô sỉ như vậy, da mặt dày như vậy.

Phạm Văn Đồng đút hai tay vào túi quần, anh ta tựa người vào trên thân xe và vẫn giữ nụ cười đểu trên môi: “Hôm nay em được thả, mà anh thì lại là bạn tốt của em, vậy thì sao anh không đến đón em được hả?”

“Anh câm miệng! Trước kia là tôi mắt mù nên mới không nhìn thấy được bộ mặt thật của anh. Từ nay về sau tôi sẽ không qua lại với anh, cả đời này cũng không có một chút quan hệ nào hết” Cô tức giận và lạnh lùng nói.

“Em không cần phải lạnh lùng như vậy với anh chứ?” Bộ dạng của Phạm Văn Đồng nhìn trông rất vô tội.

Đào Hương Vi thật sự bội phục hành đồng của anh ta. Trước cô hoàn toàn bị anh ta làm cho mù quáng mà bây giờ anh ta lại không có một chút áy náy nào. Người khác nhìn vào mà không biết thì lại tưởng là cô sai đấy.

“Anh nói đi, vì sao lại tìm người khác đến hãm hại tôi? Khiến tôi phải vào đồn cảnh sát thì có lợi gì với anh hả?” Cái khiến cô khó hiểu nhất chính là cô không có thù oán gì với anh ta mà tại sao anh ta lại khiến cho cô phải mang tội danh chứa chấp ma túy trên lưng?

Ánh sáng lờ mờ lóe lên trong mắt Phạm Văn Đồng: “Quả thật là anh đã không đúng khi khiến em phải đi vào đây, nhưng đó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Chỉ khi em vào đó thì Nguyễn Cao Cường mới có thể ngoan ngoãn nghe lời anh.”

Đào Hương Vi vẫn chưa hiểu ý câu nói của anh ta: “Cái đó thì liên quan gì đến Nguyễn Cao Cường?”

Anh ta nhìn thẳng cô rồi đột nhiên lấy ra một xấp tài liệu cho cô xem: “Em có biết đây là cái gì không?”

Cô khó hiểu nhìn anh ta: “Cái gì?”

“Đây là đơn chuyển nhượng cổ phần công ty của Nguyễn Cao Cường, anh ta đã chuyển hết tất cả cổ phần công ty của mình ở tập đoàn Nguyễn Cao cho anh.”

Cô khϊếp sợ: “Sao anh ta phải làm như vậy?”

“Đương nhiên là vì em đó” Anh ta cười, nụ cười vô cùng mờ mịt.

Suy nghĩ của Đào Hương Vỉ hơi rối loạn, hình như cô đã đoán được gì rồi nhưng lại không dám suy nghĩ tiếp.

Nhìn thấy cô đột nhiên im lặng, Phạm Văn Đồng tiếp tục nói: “Anh nói với anh ta là chỉ cần anh ta chuyển hết toàn bộ cổ phần công ty cho anh thì anh sẽ cho người thả em ra. Anh không ngờ vì tình nguyện cứu em mà anh ta thật sự không quan tâm đến tập đoàn Nguyễn Cao nữa.

Em nói xem phải có em ở trong lòng anh ta là rất quan trọng hay không?”

Đào Hương Vi chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, trong nháy mắt đầu óc cô trở nên choáng váng và phải lui lại sau mấy bước.

Anh ta nói vì cứu cô nên Nguyễn Cao Cường đã chuyển hết cổ phần công ty cho anh ta sao? Không… Nguyễn Cao Cường là một người vô tình, ích kỷ như vậy thì làm sao có thể chuyển hết cổ phần công ty cho người khác chứ?

“Anh lừa tôi! Anh ta sẽ không làm những việc như vậy đâu” Cô không tin và càng cảm thấy khó chấp nhận hơn.

“Thế nên anh mới cho em xem đơn chuyển nhượng này, trên đó là chữ kí do anh ta tự tay viết đấy, chắc là em nhận ra chứ hả?” Phạm Văn Đồng mở ra cho cô xem.

Đào Hương Vi nhìn chằm chằm vào chữ kí của Nguyễn Cao Cường, chữ viết có lực và mạnh mẽ, là chữ viết mà cô rất quen thuộc…

Đột nhiên cô muốn giành lấy đơn chuyển nhượng đó đi nhưng động tác của Phạm Văn Đồng lại nhanh hơn, anh ta lập tức cất tờ đơn đi.

“Em xem nó rõ ràng rồi chứ?”

“Anh..” Cô nhìn kỹ anh ta một lần nữa, trong lòng tràn đầy sự khó hiểu: “Sao anh lại muốn cổ phần công ty của anh ta?”

Anh ta lại dám lợi dụng sống chết của cô để uy hϊếp Nguyễn Cao Cường. Mà Nguyễn Cao Cường này cũng thật là ngu xuẩn, nghĩ gì mà đem giao hết cổ phần công ty như vậy chứ? Cô khó mà tin được bản thân mình ở trong lòng anh lại quan trọng đến như vậy.

“Bởi vì đây là món nợ của nhà họ Nguyễn Cao với anh” Giọng nói của Phạm Văn Đồng đột nhiên trở nên trầm thấp, trong mắt anh ta còn hiện lên một tia hận thù nữa.

“Anh… Có thù oán với nhà họ Nguyễn Cao ư?” Đào Hương Vi thấy rõ sự hận thù trong mắt anh ta, vô cùng rõ ràng.

“Đúng vậy, cái chết của ba mẹ anh, của dòng họ anh đều là do nhà họ Nguyễn Cao ban tặng” Anh ta căn răng lạnh lùng nói, nỗi hận thù này vẫn luôn chôn giấu trong lòng anh ta.