Chương 771: Hỏi chuyện
“Nhưng sao tôi nghe nói gần đây cô không được mời đóng phim, cũng không nhận được hợp đồng quảng cáo nào? Không có thu nhập sao cô có thể trả cho tôi?”
Đào Hương Vi lạnh lùng nhìn anh, có vẻ anh rất rõ ràng tình trạng của cô, khó trách lại cố ý khó xử cô.
. đây chỉ là tạm thời, tôi sẽ không ngừng đóng phim mãi” Cô vẫn tin tưởng vững chắc điểm này.
Nguyễn Cao Cường híp đôi mắt đuôi phượng nhìn chằm chăm cô, sau đó lại cười lạnh: “Phạm Văn Đồng đâu? Thời điểm mấu chốt sao anh ta không giúp cô? Không phải anh ta còn muốn mở studio với cô sao?”
Đào Hương Vi biết anh đang cười nhạo, xị mặt: “Anh quản quá nhiều”
Nguyễn Cao Cường hơi gật đầu: “Đúng, thiếu chút nữa tôi đã quên mất hợp đồng giữa chúng ta, sau này không bao giờ lui tới nữa. Nhưng đêm nay tôi và cô nói nhiều như vậy, cô không định tới trước mặt ông cụ kiện tôi, để ông ấy đánh gãy chân tôi chứ?”
Từng chữ từng câu của anh đều mang theo đao!
Đào Hương Vi lạnh lùng nhìn chằm chăm anh không mở miệng.
Nam Vân đứng bên cạnh anh đột nhiên hắt hơi. Lúc này anh mới nhớ tới bên cạnh mình còn có một người.
Anh lập tức cởϊ áσ khoác âu phục của mình ra choàng lên người Nam Vân, giọng điệu nhỏ nhẹ dịu dàng: “Buổi tối lạnh, cẩn thận đừng để mình bị lạnh”
Đào Hương Vi nghe vậy cũng cảm thấy hơi lạnh, bản thân mình còn đang lộ vai đây…
Nhưng bây giờ không có người nào cởϊ áσ khoác ra phủ thêm cho cô.
Lúc này, nhân viên công tác mang túi xách đựng sẵn vương miện kim cương hồng tới đưa cho Nguyễn Cao Cường: “Đây là vương miệng ngài mới vừa đấu giá, chúc mừng ngài và cô đây”
Nguyễn Cao Cường nói với Nam Vân: “Cầm đi, là của cô”
Nam Vân còn cảm thấy được chiều mà sợ, thận trọng nhận hộp quà.
Ngay sau đó anh ôm vai cô ta: “Chúng ta về thôi” Không tiếp tục nhìn Đào Hương Vi thêm nữa.
Cô cũng thức thời xoay người đi về. Cô còn phải đi nhận thù lao tối nay, bọn họ cứ như vậy mỗi người đi một ngả.
Nguyễn Cao Cường ngồi vào xe, xuyên qua cửa sổ xe anh thấy bóng dáng người phụ nữ biến mất dưới ánh đèn khu thương mại, cô vẫn quật cường như vậy.
Đào Hương Vi đi tới góc mới dừng bước lại, tựa lưng vào sát tường, đột nhiên cô cảm thấy có chút vô lực, trên người cũng hơi lạnh lẽo, cô vô thức nâng hai tay lên ôm lấy bản thân mình.
Cô cũng không hiểu vì sao trong lòng mình lại có cảm giác chênh lệch to lớn như mực nước giữa lòng sông so với mặt biển rộng, còn có cảm giác rất bực bội khổ sở.
Chẳng lẽ là vì cô thấy anh quan tâm tới một người phụ nữ khác?
Nhưng rõ ràng cô chẳng còn là gì của anh nữa, là cô cứ phản kháng muốn chấm dứt quan hệ với anh. Hôm nay cô đã lấy được tự do cô mong muốn, vậy cô còn cảm thấy khó chịu cái gì?
Điều chỉnh lại tâm tình một chút, lúc này cô mới cất bước rời đi.
Cô nhắc nhở mình, cô và Nguyễn Cao Cường đã ký hợp đồng rồi, ai cũng không thể làm trái, đời này cũng sẽ như vậy.
Hôm nay Lâm Hương Giang đến thăm Lãnh Thiên Khuê.
Cô ấy đã dưỡng thương ở đây được một tháng, vết thương đã gần như khỏi hẳn.
Hiện tại cô ấy còn học bản súng với Cốc Nam Ninh. Không thể nói cô ấy nhận được chân truyền của anh ta trở thành tay súng thiện xạ, nhưng tài bắn súng của cô ấy đã rất giỏi.
“Nghỉ ngơi một chút đi, Cốc Nam Ninh nói cậu đã luyện nguyên buổi sáng” Lâm Hương Giang bưng mâm đựng trái cây đi tới nói với Lãnh Thiên Khuê.
Lãnh Thiên Khuê cất súng, sau đó mới đi qua, ngồi xuống bên kia bàn: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi, tôi nghĩ tôi phải đi rồi, không thể tiếp tục làm phiền mọi người”