Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 132

Chương 132: Người phụ nữ không biết xấu hổ

Tống Hà Hoa có lẽ nghĩ đến Hà Cao Minh, ánh mắt buồn bã, cô cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Tôi với Cao Minh không có mối quan hệ gì đặc biệt, nếu như nói là có, chỉ có thể nói là biết, chúng tôi là bạn bè tán thưởng lẫn nhau, đến để nói chuyện mà thôi”

“Cô nói dối! Cô chính là muốn dụ dỗ Cao Minh, đừng nói những lời nói dối nghe có vẻ †âm tình, giữa nam và nữ sẽ không có tình bạn thuần khiết!” Liêu Thu Cúc phân nộ đỏ bừng hai mắt.

“Liễu Thu Cúc, cho tới bây giờ tính ghen tuông của cô vẫn còn mạnh mẽ như vậy, chính sự ghen tuông của anh đã hại chết Cao Minh!” Cơn giận phẫn nộ trong lòng của Tống Hà Hoa cũng bộc phát.

Đôi mắt Liễu Thu Cúc co rút kịch liệt, không kiềm chế được sự kinh ngạc, môi đều run rẩy lên: “Cô, cô nói vớ vẩn cái gì vậy? Cô là đồ phụ nữ không biết xấu hổ, Cao Minh không còn ở đây, cô còn muốn hại tôi sao?”

“Người đâu, lôi ni cô này ra ngoài cho ta!” Liễu Thu Cúc đột nhiên hét lên.

“Từ đãi” Lâm Hương Giang đột nhiên nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Liễu Thu.

Cúc, lạnh lùng nói: “Chị dâu, sao chị vội vàng đuổi người ta đi như vậy? Chẳng lẽ chị có bí mật gì đó không dám cho mọi người biết? “

“Tôi có bí mật gì? Con nha đầu thối kia, cô đừng gây bất hoài” Liễu Thu Cúc hận không thể bịt miệng Lâm Hương Giang lại, bình thường không nghe thấy cô gọi một tiếng chị dâu, nhưng bây giờ lại siêng năng gọi!

Lâm Hương Giang chớp mắt, nhếch môi: “Ví dụ như chuyện anh Cao Minh hồi đó bị tai nạn xe cộ, cô có dám nói cho mọi người biết không?”

Nghe thấy vậy, trong đầu Liễu Thu Cúc bắt đầu nổ rầm rầm, bà ta nhìn chằm chằm Lâm Hương Giang muốn chết, cô đã biết chuyện gÌ?

“Lâm Hương Giang, cô nhắc đến ba tôi làm gì? Cô không biết gì, đừng nói vớ vẩn hồ đồ ở đây!” Hà Tùng Nhân không thể chịu đựng được nữa, dìu Phan Thanh Y đang ướt sũng đến bên mẹ.

Lâm Hương Giang này, hôm nay cô gặp cơn gió gì vậy?

Cô trước mặt nhiều người như vậy bắt nạt mẹ hẳn ta, cho rằng đứa con trai như hẳn †a đã chết sao?

“Hà Tùng Nhân, lẽ nào anh không muốn biết tại sao ba anh lại bị tai nạn xe hơi sao?”

Lâm Hương Giang bắt gặp ánh mắt của Hà Tùng Nhân, hôm nay cô muốn vạch trần tất cả những chuyện xấu mà Liễu Thu Cúc đã làm.

€ô muốn trả thù cho cái chết bi thảm của ba mình!

Hà Tuấn Khoa chỉ cách Lâm Hương.

Giang vài bước, hắn ta đột nhiên cảm thấy Lâm Hương Giang lúc này rất xa lạ, hắn ta nhìn thấy sự hận thù trong mắt cô.

Người phụ nữ đang giấu hắn ta điều gì?

Liễu Thu Cúc sớm vốn đã hỗn loạn, bà ta nhận ra Lâm Hương Giang đã biết bí mật của mình, nếu không cô sẽ không để Tống Hà Hoa tìm đến.

“Người đâu! Đuổi ni cô này ra ngoài cho ta ! không nghe thấy sao? Tất cả đều đã chết rồi sao?” Liễu Thu Cúc lo lắng hét lên hỗn loạn, cô tuyệt đối không được để cho bất kì ai biết chuyện đã xảy ra hồi đó “Còn cô Lâm Hương Giang này, phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của tôi, cũng cút ra ngoài Vệ sĩ xung quanh đang định chạy tới động thủ kéo tay, một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên: “ Tất cả dừng tay lại cho tôi!”

Người lên tiếng là Hà Phương Đông, không ai dám manh động.

Ông ta nhìn thẳng vào Tống Hà Hoa và Lâm Hương Giang bằng đôi mắt trong suốt sắc bén, trầm giọng nói: “Hai người vào nói chuyện với tôi!” Ông ta ngắt lời nhìn Liễu Thu Cúc, giọng nói bể dâu lại đáng sợ: “Cô cũng qua đây cho tôi!”

Lâm Hương Giang cùng Tống Hà Hoa, cùng cô bước vào nhà, khi đi ngang qua Hà Tuấn Khoa, anh nắm lấy cánh tay cô, bắt cô dừng lại: “Em đang làm gì vậy?” đôi mắt đen lạnh lùng của hẳn dán lấy cô.

“Anh sẽ biết sớm thôi” Lâm Hương Giang lúc này không thể trả lời anh, đành im lặng rút tay về.

Hà Tuấn Khoa nhíu chặt lông mày, đi theo phía sau bước vào phòng.

Trong phòng khách, chỉ có gia đình nhà họ Hà ở trong, những người thân bạn bè khác đều bị chặn ở bên ngoài, những người hầu canh gác ở cửa, hình như đây không phải là chuyện nhỏ.

Hà Phương Đông vẫn ngồi ở ghế chính, chị cả Hà Hàm Bội ngồi ở ghế phó.

Hà Tùng Nhân ngồi bên cạnh, Phan Thanh Y đi thay quần áo.

Hà Tuấn Khoa ngồi một mình, Lâm Thanh Dương được quản gia đưa vào phòng.

Những người đang đứng là Lâm Hương Giang, Tống Hà Hoa, còn có Liễu Thu Cúc.

“Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hà Phương Đông ánh mắt khoá chặt vào Tống Hà Hoa.

“Ba, ba đừng nghe cô ta…” Liễu Thu Cúc nóng lòng muốn ngăn cản, nhưng Hà Phương Đông nhất định phải nghe rõ ràng, ông ta ngắt lời bà ta: “Cô câm miệng.”

Liễu Thu Cúc cay hận trừng mắt nhìn Lâm Hương Giang và Tống Hà Hoa, nham hiểm nói: “Nếu các người dám nói hồ đồ vớ vẩn, tôi sẽ không tha cho các cô!”

Lâm Hương Giang không sợ lời đe dọa của Liễu Thu Cúc, vỗ nhẹ vào tay Tống Hà Hoa, trầm giọng nói: “Cô nói đi.”

Tống Hà Hoa liếc mắt nhìn cô, xoa dịu cảm xúc, sau đó nói: “Thực ra … Tai nạn xe của Cao Minh không phải là ngoài ý muốn, có người đã mưu tính động tay động chân với xe anh ấy, dẫn đến phanh không kịp, cuối cùng xảy ra tai nạn xe.”

Những người trong gia tộc nhà họ Hà đều bị sốc khi nghe điều này, đặc biệt là Hà Phương Đông, người đàn ông đã trải qua vô số sóng gió lúc này cũng không thể bình tĩnh lại được, ông ta thở gấp hơn một chút, đôi mắt đυ.c ngầu nhìn chằm chằm vào Tống Hà Hoa.

“Nói năng hồ đồ!” Ông lão tức giận hét lên, đôi tay khô héo nắm chặt cây gậy trong †ay, gân xanh trên trán nhàn nhạt đập Lời nói của Tống Hà Hoa khiến Liễu Thu Cúc kinh hãi không thôi, cơn tức giận của ông lão đánh thức bà ta, hoảng sợ lại phẫn nộ nói theo sau: “Không sao, cô thật sự đang nói vớ vẩn! Tai nạn xe của Cao Minh đủ khiến chúng tôi đau lòng, bây giờ cô đến vạch trần vết sẹo của chúng tôi, trái tim cô yên ổn sao?”

“Tôi chỉ không muốn Cao Minh chết không nhắm mắt! Người đã gϊếŧ anh ấy lại sống ung dung tự tại như vậy, anh ấy lại ôm hận cho đến chết!” Tống Hà Hoa cao giọng đáp trả.

Liễu Thu Cúc bị cô nhìn chăm chằm trong lòng cảm thấy chột dạ, chân bà ta mềm đến mức không thể đứng vững, ngã xuống ghế.

“Mẹ …’ Hà Tùng Nhân vội vàng ôm vai bà ta, hắn ta cũng trừng mắt phẫn nộ nhìn Lâm Hương Giang, lạnh lùng nói: “Mau đưa ni cô nói hồ đồ này ra ngoài cho ta, cô hại Thanh Y’ chưa đủ, bây giờ lại còn cố ý phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của mẹ tôi, trái tim cô cũng quá nham hiểm! “

“Tiền bối Tống Hà Hoa không nói nhảm, những gì cô ấy nói đều là sự thật, anh Cao Minh bị sát hại, mà người hãm hại anh ấy là ..’ Lâm Hương Giang đợi giây phút này, lúc cô muốn nói ra cái tên Liễu Thu Cúc, không ngờ rằng Hà Tuấn Khoa ngăn cô ấy lại.

Hà Tuấn Khoa nấy giờ vẫn ngồi một mình im lặng đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Hương Giang, ngầm cảnh cáo: “Đủ rồi, lúc anh cả gặp chuyện em đều không biết gì cả, đừng nói những lời vô nghĩa ở đây.

Lâm Hương Giang bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm sắc bén của người đàn ông, cô không hiểu tại sao hắn lại muốn ngăn cản?

Hắn thông minh như vậy, đáng lẽ phải đoán được hôm nay cô định làm gì, cũng đoán được Liễu Thu Cúc là người đã hại chết anh cả của mình, tại sao hắn lại muốn bảo vệ Liễu Thu Cúc?

Trước đó, cô đã từng nghĩ rất nhiều lần, nếu Liễu Thu Cúc bị bại lộ, hắn sẽ đứng về phía ai?

Bây giờ có vẻ như, cô đã có câu trả lời.

Cô cúi thấp đầu âm thầm cười chế nhạo bản thân, cô còn cho rằng hắn sẽ đứng về phía cô, cùng nhau trừng trị kẻ đã ra tay sát hại anh cả.

Trước khi đến đây, cô đã thề, hôm nay sẽ khiến Liễu Thu Cúc phải trả giá xứng đáng, vì vậy cô sẽ không nghe lời hắn.

Cô nhìn hẳn, nhàn nhạt cong khóe môi lên, thản nhiên nói: “Năm đó người mưu tính động tay với chiếc xe của anh cả anh chính là chị dâu anh, chính là chị ta, Liễu Thu Cúc!”

Khi cô vừa ngắt lời chỉ tay vào Liễu Thu Cúc đang kinh ngạc hoảng sợ.

“Lâm Hương Giang!” Hà Tuấn Khoa hét lên một cách lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, toàn thân lạnh đến kinh ngạc.

Người phụ nữ này, cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại không nghe lời như vậy?