Chương 133: Nguyên nhân thực sự của vụ tai nạn xe
Không khí trong phòng khách trong nháy mắt ngưng tụ lại, tất cả mọi người đều cảm giác hô hấp khó khăn.
Chỉ có Lâm Hương Giang cảm thấy rất vui sướиɠ, cô rốt cuộc cũng vạch trần được hành vi phạm tội của Liễu Thu Cúc!
Sắc mặt Liễu Thu Cúc mặt cắt không còn giọt máu, bà ta há mồm muốn quở mắng muốn phản bác, lại đột nhiên câm lặng, nói không nên lời!
“Lâm Hương Giang, cô biết cô đang nói cái gì sao?” Hà Hàm Bội nhịn không được lên tiếng trách mắng, chị ta vội vàng đi đến bên cạnh ba mình, ba của bọn họ bị kích động tức giận đến thở gấp.
Hà Phương Đông đẩy Hà Hàm Bội ra, trong đôi mắt xanh biếc lại che giấu sát khí, thanh âm vô cùng lạnh lẽo: “Vừa rồi cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Giờ phút này, bầu không khí trong phòng khách nhà họ Hà ngưng trọng lại, áp lực đến mức làm người khác không thở nổi.
Lâm Hương Giang không rõ, vì sao cô nói ra chân tướng, nói cho bọn họ biết chân tướng cái chết của Hà Cao Minh, bọn họ ngược lại đem cô trở thành kẻ thù?
Lẽ nào bọn họ không muốn biết, muốn bị Liễu Thu Cúc vẫn luôn giấu giếm sao?
Cô cũng hiểu rõ chân tướng thường thường là tàn nhãn, có lẽ bọn họ nhất thời khó có thể chấp nhận được, nhưng ngăn cản cô vạch trần hành vi tội phạm của Liễu Thu Cúc.
Bị ánh mắt bọn họ căng thẳng nhìn chăm chằm, cô hít sâu một hơi, nhìn Liễu Thu Cúc tái nhợt mặt, muốn đem lời nói vừa rồi nói lại , nhưng mà Hà Tuấn Khoa lại lần nữa lên tiếng ngăn cản cô.
“Lâm Hương Giang, em đều không biết cái gì thì im miệng cho tôi, không phải nói vớ vẩn nhảm nhí!” Hà Tuấn Khoa ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng cô Lâm Hương Giang chuyển mắt nhìn hắn, ý cảnh cáo trong đáy mắt hắn đậm như vậy, hẳn cũng không muốn biết chân tướng sao?
Mặc kệ hẳn cho dù là bao che Liễu Thu Cúc hay là không muốn tiếp nhận chân tướng tàn nhẫn này, hôm nay không ai có thể ngăn cản cô vì ba mình mà báo thù.
“Không sai, cô không có chứng cứ không cần nói lung tung! Cô vu cáo hãm hại tôi, Bà ta sớm đã kinh hồn táng đảm, chỉ có điều là đang giấy chết “Ai nói tôi không có chứng cứ?” Lâm Hương Giang sớm đã chuẩn bị xong, cô biết Liễu Thu Cúc chắc chắn không thừa nhận, vì vậy tìm đến Tống Hiểu Nhược trước, tiếp theo mới tìm chứng cứ.
“Cô, cô có chứng cứ gì?” Liễu Thu Cúc hô hấp đều ngừng lại, hai mắt cứng đờ nhìn chäm chằm cô.
Lâm Hương Giang từ trong túi lấy ra một túi hồ sơ, tay giơ lên cao, nhìn người nhà họ.
Hà trong hiện trường: “Đây là phần điều tra báo cáo vụ tai nạn xe hơi của anh Hà Cao Minh năm đó, lúc đầu nhân viên điều tra đem phần báo cáo này giao cho Liễu Thu Cúc, cũng nói cho chị ta, nguyên nhân vụ tai nạn là do xe bị người khác động tay chân, nếu chị ta muốn tiếp tục điều tra liền đến cục cảnh sát lập án, nhưng chị ta không làm, chị ta thậm chí đem báo cáo này thiêu hủy, che giấu chân tướng vụ tai nạn”
Lâm Hương Giang đem báo cáo lấy ra, mặt hướng Hà Phương Đông nói: “Chủ tịch Hà, ngài muốn xem không?”
Hà Hàm Bội đích thân qua lấy báo cáo, sau đó mới đưa cho Hà Phương Đông.
Khuôn mặt già nua của Hà Phương Đông trong nháy mắt căng thẳng, trong đôi mắt xanh cuộn lên phong ba bão táp, trên người lộ ra sát khí khiến người khϊếp sợ.
“Này….. Là thật!” Hà Hàm Bội cũng xem phần báo cáo kia, trên mặt còn có con dấu của có cục cảnh sát, chứng minh kết quả điều tra không sai.
“Không!Là giả, kia nhất định là giả! Vốn dĩ không điều tra báo cáo nào hết!” Liễu Thu Cúc kinh ngạc mất hồn, muốn nhào qua đem báo cáo đoạt lại tiêu huỷ.
Nhưng Hà Hàm Bội cản bà ta lại, thậm chí tát một bạt tai, vô cùng tức giận giận mắng: “Là cô hại Cao Minh xảy ra tai nạn!”
Liễu Thu Cúc bị kia cái tát đánh ngã xuống đất, không có sức lực đứng lên, toàn thân run rẩy.
Hà Tuấn Khoa liếc nhìn người chị dâu vô cùng nhếch nhác, thần sắc trước sau lạnh lùng nghiêm nghị, hắn cuối cùng vẫn là không thể ngăn cản Lâm Hương Giang.
“Em nói báo cáo bị chị dâu huỷ hoại, vậy bản báo cáo kia từ đâu?” Hà Tuấn Khoa là người bình tĩnh nhất.
Ánh mắt Lâm Hương Giang đen đi, hẳn vẫn còn đang nghỉ ngờ lời cô nói?
“Lúc đầu bản báo cáo kia bị thiêu hủy, nhưng chị ta không biết còn có bản sao lưu, tôi có một người bạn làm ở phòng hồ sơ của cục cảnh sát, tôi nhờ anh ta giúp tôi tìm bản đó.” Lâm Hương Giang đơn giản nói “Lâm Hương Giang, cô cho rằng tùy tiện lấy một bản báo cáo là có thể vu hãm mẹ tôi? Cho dù xe của ba t‹ người khác động tay động chân, vậy cũng không thể nói là mẹ tôi làm!” Hà Tùng Nhân kinh ngạc hồi lâu rốt cuộc cũng hoàn hồn, lập tức bảo vệ mẹ bên cạnh, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Hương Giang.
“Anh nói không sai, ngay từ đầu tôi cũng không biết bí mật này, nếu không phải ngày đó là ngày giỗ anh Cao Minh, tôi chính tai nghe được chị dâu ở trước linh vị anh ấy nói là chị ta hại chết anh chị ta động tay chân với xe của anh ấy, tôi cũng không dám tin sẽ có người vợ ác độc như vậy, tự tay gϊếŧ chết chồng mình”
“Cô nghe lén tôi nói!” Liễu Thu Cúc phẫn nộ trách mắng, nói ra rồi mới phát hiện tự mình nói sai, bà ta bị làm cho hồ đồ, bước vào bảy của Lâm Hương Giang!
Chỉ một thoáng, trong phòng khách trở.
nên chết lặng, ánh mắt của người nhà họ Hà đổ dồn trên người bà ta, đặc biệt là ánh mắt muốn gϊếŧ người của Hà Phương Đông kia khiến bà ta sợ hãi Ngay cả Hà Tùng Nhân cũng dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn bà ta “Mẹ, mí Là mẹ…” Hà Tùng Nhân vẫn luôn cố giữ thần kinh, vẫn luôn tự nói với bản thân là Lâm Hương Giang hãm hại mẹ, sự tình không phải như vậy, nhưng hiện tại Liễu Thu Cúc lắc đầu muốn giải thích, nóng vội lại sợ hãi, rốt cuộc một câu đều nói không nên lời Lâm Hương Giang lạnh lùng nhìn xuống.
Liễu Thu Cúc, bà ta hiện tại biết sợ hãi rồi sao?
Lúc đầu khi bà ta nhẫn tâm hại ba cô một chút sao đều không sợ?
Âm thanh của Lâm Hương Giang quá mức bình tĩnh tiếp tục nói: “Cô không chỉ đứng trước linh vị của anh Cao Minh nói những lời này đó, cô còn ở trước mặt anh ấy đốt tấm ảnh của tiền bối Tống Hà Hoa, cô nói để cô ấy đến bên cạnh anh Cao Minh” Cô đem tấm ảnh bị thiêu hủy một nửa lấy ra.
Liễu Thu Cúc nhìn bức ảnh, hận thù trong đáy mắt nổi lên cuồn cuộn, ngay sau đó, cô đột nhiên nối điên rồi ngửa đầu cười to, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống: “Ha ha……
Không ngờ rằng tôi cẩn thận từng li từng tí che giấu bí mật này nhiều năm như vậy, rốt cuộc bị cô nghe lén, thật là ông trời đều không buông tha cho tôi!”
“Nói như vậy, bà thừa nhận hại chết anh Cao Minh?” Lâm Hương Giang u ám lạnh lùng nói ra, giống như là định tội Liễu Thu Cúc.
Liễu Thu Cúc đột nhiên ngẩng đầu, đôi màu đỏ tươi hung ác đôi mắt trừng mắt nhìn cô: “Không phải tôi nhẫn tâm, là ông ta phản bội tôi, ông ta ở sau lưng tôi lén lút lui tới cùng người phụ nữ Tống Hà Hoa, tôi chỉ là muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này mà thôi, tôi chỉ muốn dạy dỗ ông ta một chút, chỉ là một chút giáo huấn.
Bà ta vừa nói rốt cuộc lại khóc, bà ta chưa từng muốn Hà Cao Minh chết, ông ấy là chồng của bà ta, bà ta thật sự chỉ là muốn cảnh cáo ông ấy không được phép lui tới cùng Tống Hà Hoa.
Nhưng bà ta không ngờ rằng, bà ta nhất thời ghen ghét, cuối cùng tạo thành cả đời hối hận, bà ta tự tay hại chết người chồng của mình!
Tống Hà Hoa vẫn luôn trầm mặc nghe lời bà ta nói, rốt cuộc không trầm mặc nữa: “Cô vẫn luôn hiểu lầm chúng tôi, tôi và Cao Minh thật sự không có gì, anh ấy trước nay chưa từng nghĩ tới muốn phản bội cuộc hôn nhân với cô.”
“Cô câm miệng! Cô chính là hồ ly tinh quyến rũ chồng tôi!” Liễu Thu Cúc oán hận nói.
Hà Tùng Nhân đã hoảng hốt kinh ngạc ngã xuống ngồi đến trên mặt đất, hắn ta đã chịu đả kích quá lớn.
Hà Phương Đông ôm tim, thở gấp tức giận chỉ vào Liễu Thu Cúc, ánh mắt như gươm đao: “Gô….. cô hại chết Cao Minh?”
Thu Cúc đã không còn mặt mũi nào đối diện với bất kì người nào của nhà họ Hà, bà ta quỳ xuống trước mặt Hà Phương Đông cúi đầu sám hối: “Ba, con đáng chết, lúc Cao.
Minh đi con nên đi cùng anh ấy, con sống tạm bợ những năm như vậy, thật ra con cũng rất sợ hãi, sợ sau khi chết đi không còn mặt mũi đi gặp anh ấy…..con lừa mọi người lâu như vậy, hôm nay là lúc con tạ tội.
Bà ta nói xong liền túm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà, không chút do dự đâm thẳng xuống cổ tay!