Cô Gái Hư

Chương 4: Tự sướng

Trở lại căn hộ, cô châm một điếu thuốc.

Đây là một tòa nhà vô cùng cũ kỹ, nhìn từ ngoài còn thấy được phần lớn của bức tường đã bị bong tróc, hiện ra lớp xi măng màu xám. Ở dưới lầu là chợ đêm, vào những đêm hè luôn tỏa ra mùi dầu mỡ chán ngấy.

Điếu thuốc chưa hút xong đã bị cô dụi vào lan can dập tắt, dùng sức nghiền nát. Cô xoay người đóng cửa ban công lại, đi tới phòng khách, cầm lấy điện thoại di động trên ghế sô pha, ma xui quỷ khiến mà gọi điện cho Phong Dữ, nhưng rất nhanh đã cúp máy.

Đêm ấy cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ, có một đôi tay mang sức mạnh nam tính vuốt ve đùi cô, ban đầu còn đỡ, sau đó hắn đặt cô vào lòng, để cô có thể nghe được tiếng tim đập rộn tàng của hắn, hô hấp của cô trở nên dồn dập.

Kính của hắn bị tháo ra, lộ ra khuôn mặt kiêu ngạo đó, đôi môi của hắn bởi vì du͙© vọиɠ mà bị cắn đến nỗi đỏ bừng.

Trong nhà vệ sinh chật hẹp, hắn run rẩy xuất tinh trong tay cô.

Bộ dáng cao trào của hắn…

Ừm.

Bụng dưới của cô nổi lên một dòng nước ấm áp, chảy về phía hoa âm.

Hắn đã gợi ra bản năng sinh lý trong cô.

Ngay khi cô cảm thấy càng ngày càng mãnh liệt, điện thoại reo.

Khi tỉnh dậy, mồ hôi của cô đổ ra nhiều như vừa rơi vào trong nước.

“A lô…” Cô xoay người lại, đỏ mặt dưa vào đầu giường, thanh âm khàn khàn: “Ai vậy?”

Cô biết rõ mà còn hỏi.

“Thập Nguyệt tiểu thư.” Giọng nói của hắn vang lên ở đầu giây bên kia.

Cô nâng người lên, bật đèn bàn, mở tủ đầu giường, lấy từ trong ra một món “Đồ chơi”.

Nhìn vào thứ đồ mảnh khảnh kia, phần lồi lên cực kỳ giống ngón tay người nào đó.

Cô muốn làm ít chuyện vui thú.

Cởϊ qυầи lót đến đầu gối, khi cô chạm đến âʍ ɦộ đã ướt đẫm, không do dự cô nhét thứ đồ chơi kia vào, thọc đến từng góc.

Ừm…

Cô thở hổn hển, giọng trầm xuống.

“Chú nhỏ? có chuyện gì vậy?”

Bên tai như có tiếng gió thoảng.

“Gọi cho tôi có việc gì không?”

Giọng của hắn nghe rất nhẹ nhàng, dịu dàng và có lực, khác hẳn với vẻ ngoài của hắn, khí quan của hắn to lớn và hung dữ, khiến cho phụ nữ nhìn vào cũng phải hít một hơi.

Nếu cắm vào chỗ này của cô, chắc chắn sẽ khiến cho cô không chịu nổi.

Nghĩ đến chuyện này, nửa người dưới của Thập Nguyệt cũng càng ngày càng trơn, trên ga giường cũng đã có một vũng nước, làm cho nó biến thành màu xám đậm.

“Ồ, vậy à? Nhấn nhầm.” Thập Nguyệt trả lời, giọng nói có chút bất ổn.

Đầu dây điện thoại bên kia cũng trầm ngâm một lát, sau đó hắn nói: “3 giờ chiều ngày mai có rảnh không? Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.”

3 giờ?

Rõ ràng là chỉ muốn uống trà chiều với cô.

“3 giờ? Tôi phải đến phòng tranh mãi cho đến tối.” Thập Nguyệt nghiêng đầu: “9 giờ được không? Tôi thích thịt nướng.”

Đợi một lúc lâu bên kia mới trả lời được.

Thập Nguyệt ừ một tiếng, âm thanh bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà xen lẫn một tiếng mũi nặng nề.

“Cô bị cảm à?” Phong Dữ hỏi.

“Không có việc gì, cảm ơn chú nhỏ đã quan tâm.”

Một thời gian dài không dùng đồ chơi rồi, hôm nay chỉ cần nghe giọng nói của hắn thôi cô cũng cảm thấy phấn khích.

Điều này không giống bình thường.

Vừa nhớ đến bộ dáng cao trào của hắn ở trong lòng bàn tay cô, một cảm giác tê dại đã truyền từ sống lưng của cô lên đến toàn thân, nhiều năm như vậy, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến mu bàn tay của cô, cô vẫn nhớ như in.

Không biết từ khi nào, cô hô nhẹ một tiếng, gọi tên của hắn.

Phong Dữ…

Điện thoại bị cúp máy, Thập Nguyệt thay đổi sắc mặt: “Lần này lại chọc phải chú nhỏ rồi…”

Cô đứng dậy đi vào phòng lắm.

Lúc ba giờ sáng, Thập Nguyệt đã thêm số điện thoại vào Wechat của mình.

Nhưng chờ rất lâu đối phương cũng không đồng ý.

Cô lập tức gọi điện thoại.

“Số máy quý khách vừa gọi…”

“Chặn số?”