Tổng Tài Cất Giấu Vợ Yêu

Chương 56: Dainel

“Tôi nghĩ là dân địa phương. Ăn mặc qua loa lắm.”

Kỷ Huân Nhiên gật đầu sau đó không nói gì thêm cùng Ron đón xe về nhà.

Cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được, kí ức về Thượng Vân Hi cứ không ngừng hiện lên trong tâm trí.

Hôm sau vườn cam gần nhà thu hoạch, Huân Nhiên, Ron và Lạc Anh cùng nhau ra đó xem. Không khí khá vui vẻ. Nông dân hái cam vừa thu hoạch vừa ngân nga hát, bà chủ còn mang bánh nước ra đãi ba người họ.

Huân Nhiên và Ron đi sâu vào vườn cam, vừa bàn việc xây dựng xưởng chế xuất, bà chủ đi cùng giới thiệu rất nhiều nông trường nho lí tưởng.

“Mami...”

Một đứa nhỏ chạy loạn dưới gốc cam, dường như sợ hãi điều gì đó. Bi bô mấy tiếng.

Nhận ra là âm giọng người châu Á, Kỷ Huân Nhiên lập tức bị thu hút.

Anh dừng lại chạy đến xem cậu nhóc.

“Hey!”

“Con bọ...” Cậu bé chỉ tay về phía dưới gốc cam, mấy con bọ bay lèo vèo rồi đậu về thân cây.

Anh khẽ cười, bế đứa nhỏ ra khỏi.

“Nếu sợ thì hãy rời đi.”

“Mami không cho đi.”

Kỷ Huân Nhiên khựng lại, có vẻ hiểu ra. Có lẽ mẹ đứa bé bảo nó đứng yên đợi cô ấy quay trở lại.

Chỉ là... trong vườn cam sao lại mang theo đứa nhỏ như thế.

“Wallace! Sao thế?” Ron phía trước quay đầu lại và gọi.

“Hai người cứ đi trước.”

Wallace nhìn đứa nhỏ trong lòng, cảm giác gần gũi.

Gương mặt bầu bĩnh hơi rám nắng, đôi mắt thì tròn xoe, nhìn nhiều phần giống với con gái. Chân mày rậm, nhìn ra có nét con lai gốc Âu.

Cha mẹ của nó chắc chắn rất xinh đẹp.

“Mấy tuổi.”

Cậu nhóc đưa hai ngón tay lên trước mắt, sau đó nhe 4 chiếc răng tươi cười.

Kỷ Huân Nhiên không nhịn được, hôn xuống bên má của cậu bé.

“Không sợ người lạ? Hửm.”

Cậu bé lau lau phủi phủi chỗ Kỷ Huân Nhiên vừa hôn xuống, có vẻ bài xích. Thái độ này... khiến Kỷ Huân Nhiên không nhịn được bật cười.

Chê bai anh nữa sao.

“Wallace! Anh đang bế con của ai thế?”

Kỷ Huân Nhiên quay lại, trông thấy Lạc Anh mày nhăn mặt nhó tiến tới.

“A, chắc là con của người làm công quanh đây. Anh đang cố đợi mẹ nó quay lại. Bỏ một đưa trẻ ở đây thật là tội nghiệp.”

Lạc Anh tiến lại xem đứa nhỏ, không giấu được sự yêu thích: “Nó xinh xắn quá.”

“Không phải nói đến nhà gỗ phía trước gặp chủ vườn nhỏ ư? Để em bế nó đợi.”

Lạc Anh giành lấy đứa nhỏ ôm vào lòng, ánh mắt trìu mến.

Kỷ Huân Nhiên thấy cũng hợp lẽ, anh nhìn quanh vườn cam một lượt sau đó gật đầu.

“Vậy anh đi trước.”

Kỷ Huân Nhiên đi về lối cũ của Ron. Rất nhanh đã biến mất sau bóng cây. Lạc Anh ở lại trò chuyện với đứa nhỏ, luyên thuyên không ngừng.

Có lẽ cha mẹ nó thường dẫn ra đây, cho tiếp xúc với nhiều người, nên đối với ai cũng không có cảm giác lạ lẫm sợ hãi.

Lạc Anh nghe mỏi tay, liền thả cậu nhóc xuống đất, tay xoa xoa nắm tóc...

“Daniel!”

“Mami!”

Lạc Anh quay mặt lại, cả người ngây ngẩn, môi mấp máy run lên: “Thượng Vân Hi! Sao cô... sao cô còn sống chứ?”

Thượng Vân Hi nhìn Lạc Anh mỉm cười, không hề để ý đến lời cô nói, vội ôm chầm lấy Daniel.

“Cảm ơn đã trông Daniel.”

“Thượng Vân Hi!”

“Sao ạ?”

Thượng Vân Hi nhìn Lạc Anh hơi ngạc nhiên, lúc này nhớ tới lời vừa rồi cô ấy thốt lên cùng biểu hiện trên gương mặt... trong lòng không khỏi khó hiểu.

“Cô... không nhớ tôi?”

Mặc dù trước kia gặp gỡ nhau rất ít, nhưng không nghĩ chỉ mới hai năm ngắn ngủi... Thượng Vân Hi một chút cũng không có ấn tượng về cô. Chuyện huyên náo ngày trước... cô cũng vì mất mấy viên ngọc trai khó dễ trước bao nhiêu người. Cô ấy cũng mạnh mẽ chống chọi. Không giống như người dễ lãng quên.

“Cô đến từ Hong Kong sao?” Thượng Vân Hi nhìn Lạc Anh và hỏi lại.

Lạc Anh liếc cô một cái sắc bén nói: “Vậy mà vừa rồi giả vờ không nhận ra tôi?”

“À, tôi biết có vài người khách ở Hong Kong đến chơi, sau này sẽ phát triển hãng rượu. Cô là nhóm khách đó sao?”

Lạc Anh suýt thì phát điên: “Cô mất trí nhớ à? Điên thật.”

Nhưng... Thượng Vân Hi lại gật đầu: “Chuyện cũ tôi không còn nhớ được nhiều, chẳng lẽ... chúng ta từng quen nhau hay sao?”

Lần này Lạc Anh mới ngờ ngợ hiểu ra. Vậy thì... có thể Thượng Vân Hi không thực sự nhớ cô. Cho nên mới ăn nói kì lạ như thế.

Chuyện Thượng Vân Hi bị vấn đề tinh thần, nhân cách phân liệt... kí ức khi nhớ khi quên Lạc Anh có nghe Jay và Hạ Huyên nhắc qua. Cho nên đối với màn đối thoại này cũng không quá sửng sốt.

Chỉ là cô chợt nhớ đến Kỷ Huân Nhiên, đang rất tha thiết nhớ đến cô ấy. Nhưng tại sao, cô ấy lại không phải nổ chết trên du thuyền cùng Hoàng Phủ Luật?

Lạc Anh nhìn xuống đứa trẻ, càng nghĩ càng kinh hãi. Cô lập tức kéo Thượng Vân Hi về phía khác, không ngừng nói lời dụ dỗ.

“Đúng vậy, tập đoàn K của chúng tôi sau này sẽ phát triển ở đây... Lúc trước có gặp nhau mấy lần ở Hong Kong... nhưng cô sang Úc cùng với ai. Đứa nhỏ... Chẳng phải nói cô độc thân sao?”

Lạc Anh dọ hỏi linh tinh. Nhưng sau đó thấy ánh mắt của Thượng Vân Hi rũ xuống.

“Tôi không muốn nói. Tôi phải đi ngay, Daniel ra ngoài này cũng một lúc rồi. Tôi đưa thằng bé về.”

“Cô đứng lại... sao không nói? Cô sợ gì mà không nói?”

Lạc Anh kích động hỏi lại.

Chỉ đáng tiếc, Thượng Vân Hi tỏ ra điềm nhiên đáp: “Tôi không muốn bàn chuyện riêng tư với người khác, sao cô lại phải khẩn trương như thế.”

Lạc Anh im lặng, sau đó để mặc Thượng Vân Hi ôm con rời đi.

Cô đứng ngây ở đây càng nghĩ càng sợ hãi.

Không được, không để cô ấy chạm mặt với Kỷ Huân Nhiên.

Lạc Anh hướng về chỗ hẹn của nhóm Ron và chủ vườn nho. Bước chân hối hả.

Lúc đến thì trông thấy Kỷ Huân Nhiên và Ron đang thử rượu với mấy người nông dân, tươi cười bàn chuyện.

“Lạc Anh! Uống thử rượu đi.” Ron nhiệt tình đưa ly rượu vừa rót cho Lạc Anh uống.

Cô tỏ ra thoải mái, vừa uống vừa khen ngợi.

Sau đó không nhịn được, kéo Kỷ Huân Nhiên sang một bên: “Chúng ta về nước đi. Đừng ở đây nữa.”

“Mới đây, em đã chán ngán rồi sao? Lúc mới đến không phải rất hào hứng?”

“Công ty có chút chuyện, em thật nóng lòng...”

“Vậy em về trước đi. Anh muốn ở đây thêm 2 tuần.”

“Hai tuần? Không được”

Lạc Anh kích động phản đối.

Kỷ Huân Nhiên liếc cô một cái, xem như là cô đang giở tính tiểu thư. Lại hỏi: “Em giao đứa bé cho mẹ nó rồi chứ? Có phải là nông dân ở đây không?”

Lạc Anh tái mặt, gượng cười đáp: “À, phải. Trông mẹ của đứa nhỏ khá béo... Không tin được sinh ra đứa khẻ kháu khỉnh như thế.”

Kỷ Huân Nhiên mỉm cười, có chút hình dung: “Em cũng tranh thủ về nước đi, thức ăn ở đây... nay mai sẽ vỗ béo em. Lúc về lại khổ sở ăn kiêng lấy lại dáng.”

“Anh chủ yếu muốn đuổi em về thôi. Chuyện công việc cứ bảo Giám đốc phụ trách qua khảo sát là được, đâu cần tốn hơi sức.”

Kỷ Huân Nhiên xa xăm nhìn xuống vườn cam bạt bàn, cỏ bông lau theo gió đu đưa... một quang cảnh thiên nhiên như vậy, anh khao khát được lưu lại đây sống cả đời. Nói là hai tuần sẽ về, thật ra, anh còn muốn nán lại lâu hơn.

Đêm đến sẽ đi thị trấn uống cốc bia...

Biết chừng gặp lại cô gái đêm qua Ron đã trông thấy.

“Anh... đang nghĩ gì?”

Như nhìn được điều gì đó trong mắt của Kỷ Huân Nhiên, Lạc Anh không khỏi nóng lòng bật hỏi.

***