Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao

Chương 53

Lâm Tử Nhiên khϊếp sợ mở to hai mắt.

Cậu đoán khả năng Mộ Dương bị Dạ Lưu Ân mê hoặc mà chịu đả kích, dù sao Dạ Lưu Ân am hiểu nhất chính là mê hoặc lòng người, nhưng chỉ không nghĩ tới hắn làm loại chuyện này với mình.

Dạ Lưu Ân là Thiên Ma có thủ đoạn cao siêu, như ruồi bọ không bám vào trứng, nói cho cùng hắn có thể mở rộng nhân tâm thành du͙© vọиɠ, mà không phải biến từ không thành có.

Cho dù Mộ Dương chịu ảnh hưởng nhập ma thì cũng phải gϊếŧ Huyền Diễm mới đúng, nhưng hôn chính mình là thao tác gì?

Chúng ta không phải là anh em tốt của nhau sao?

Chẳng lẽ... vẻ mặt Lâm Tử Nhiên đọng lại.

Ta xem ngươi là huynh đệ, vậy mà ngươi lại muốn ngủ với ta?

Khoan khoan, lời này sao nghe quen thuộc quá vậy? Này không phải thời điểm cậu mới đến thế giới này đọc kịch bản, phân tích mối quan hệ giữa hai người Mộ Dương và Lê Diệp sao?

Chẳng qua bây giờ ngược lại.

Phản rồi, phản rồi, phản hết rồi!

Lâm Tử Nhiên thật sự không ngờ Mộ Dương lại thích mình, cậu lập tức dùng sức đẩy Mộ Dương ra. Tuy mấy ngày qua bị thương nhẹ do va chạm kết giới nhưng lực lượng vẫn rất mạnh, theo lý thuyết đẩy Mộ Dượng ra không thành vấn đề… Nhưng mà, không, không đẩy nổi?

Mộ Dương một phát bắt được cổ tay Lâm Tử Nhiên ấn trên đỉnh đầu, khuôn mặt thanh tú trắng nõn của hắn lúc này lộ ra vẻ lạnh lùng lạ thường.

Cổ tay Mộ Dương bị đau, khó tin nhìn hắn.

Ngọa tào, nhập ma khiến tu vi tăng nhanh vậy sao? Mộ Dương có phải khai quải quá lớn rồi không?

Mộ Dương nhìn chăm chú khuôn mặt người trước mắt.

Nhớ lại một màn kiều diễm ngày đó, hắn dần dần cảm thấy tất cả trọng điệp với cảnh trước mắt.

Giờ khắc này du͙© vọиɠ dưới đáy lòng rốt cuộc không thể kìm nén được.

Những suy nghĩ đen tối đó quét qua tâm trí hắn.

Hắn bế Lâm Tử Nhiên ném lên giường, cả người đè xuống người cậu, dùng một tay xé rách vạt áo Lâm Tử Nhiên!

Hắn không muốn nghe bất cứ điều gì.

Hắn chỉ muốn có được người này, chiếm hữu cậu, giam cầm cậu, để Huyền Diễm không thể tìm thấy cậu, như vậy cậu chỉ thuộc về mình..

Lâm Tử Nhiên quả thực muốn điên rồi, tiểu thiên sứ nói sụp liền sụp, thầy trò hai người các ngươi khắc ta sao!

Cậu bị hôn đến lệ nóng doanh tròng, động tác của thiếu niên có chút ngây thơ thô bạo khiến cậu cau mày đau đớn. Cứ như vậy thì không được.

Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, nhân lúc Mộ Dương thất thần đánh một chưởng về phía bả vai Mộ Dương, sau đó nhanh chóng lăn xuống đất, đứng dậy chạy ra ngoài! May mà vừa rồi Mộ Dương không đóng cửa!

Kết quả mới chạy chưa đến 10 mét liền nhìn thấy một đạo lưu quang phút chốc dừng lại trước mặt cậu!

Địch Trần Kiếm đâm nghiêng xuống đất, cách mũi chân cậu không đến một tấc!

Thân kiếm băng tinh trong suốt ban đầu giờ đây tràn ngập sương đen lượn lờ, mang theo cảm giác âm lãnh dày đặc.

Cả người Lâm Tử Nhiên mướt mồ hôi lạnh, sau đó cậu phát hiện mình không thể động đậy, tiếp đó một đôi tay ôm lấy cậu từ phía sau, vô tình kéo cậu trở về.

Ô ô ô, tiểu thiên sứ như vậy thật đáng sợ.

Ngay cả Địch Trần Kiếm cũng bị nhiễm đen, rốt cuộc chấp niệm này có bao nhiêu sâu?

Lúc này Lâm Tử Nhiên không có khả năng phản kháng, chỉ có thể tùy ý Mộ Dương muốn làm gì thì làm.

Cậu cá mặn nằm đó.

Nghĩ đến tiểu thiên sứ đáng yêu tri kỷ bỗng biến thành dạng này, Lâm Tử Nhiên cảm thấy thật đau lòng, hơn nữa ngươi thích ta từ khi nào vậy? Ta sao lại không biết..

Lâm Tử Nhiên: “Lần đầu tiên đến thế giới này, tôi cảm thấy thế giới này rất khó.”

Hệ thống: “Ừm.”

Lâm Tử Nhiên: “Sau đó tôi cảm thấy thế giới này kỳ thực rất dễ, cốt truyện tiến triển quả thật rất thuận lợi, tôi cảm thấy nói không chừng có thể đạt được cấp A đâu.”

Hệ thống: “……”

Lâm Tử Nhiên: “Giờ thì tôi biết rồi, tất cả chỉ là ảo giác của tôi thôi.” QAQ

Hệ thống: “……”

Việc Mộ Dương nhập ma kỳ thật Lâm Tử Nhiên cũng không quá ngạc nhiên, sau khi bị Chu Nhạc lừa đến đây cậu có nghĩ tới, khả năng đó chính là mục đích của Dạ Lưu Ân. Thiên Ma Dạ Lưu Ân không làm chuyện vô nghĩa, trận đại chiến năm đó hắn làm thần hồn Huyền Diễm bị thương, mấy chục vạn năm còn lưu lại tai họa ngầm, dẫn tới Huyền Diễm không thể không chuyển thế lịch kiếp luyện hóa tâm ma.

Ngay cả Huyền Diễm cũng thiếu nữa không khống chế nổi, huống chi là kẻ hèn thiếu niên mười mấy tuổi?

Phàm là người thì đều sẽ có ham muốn. Mộ Dương không có đạo tâm mạnh mẽ cũng chưa từng đoạn tình, chung quy chỉ là hài tử mới vào đời, vừa vặn gặp đả kích nhân sinh, bị ma khí Dạ Lưu Ân ăn mòn là việc hết sức bình thường.

Chỉ là không nghĩ tới du͙© vọиɠ dưới đáy lòng hắn hóa ra lại là mình.

Nếu không nhập ma, cậu cũng không biết hắn thích mình! Giấu đủ sâu.

Tính ra, tiểu thiên sứ muốn thế nào thì cứ thế đi.

Ngủ gì đó không phải vấn đề lớn, vấn đề là nhiệm vụ lại thất bại, hơn nữa cho dù có thêm phần thưởng cốt truyện ẩn thì phỏng chừng đạt đến cấp B là cùng.

Thua cả hai lần khiến Lâm Tử Nhiên không khỏi bi thương, khổ sở khóc ra tiếng.

Thua, lại thua rồi!

Ngón tay Mộ Dương luồn vào tóc thanh niên, một nụ hôn triền miên dừng bên khóe môi cậu. Ngay từ đầu thanh niên còn có ý chạy trốn nhưng sau đó lại ngoan ngoãn bất động, bởi vì hắn làm cho cậu không động đậy nổi.

Thời điểm ở Thánh Cung.

Có phải Huyền Diễm cũng đối với ngươi như vậy hay không?

Hắn làm sự tình quá mức với ngươi như vậy ngươi một bộ đều không để ý tới, còn khuyên ta nói hắn quan tâm để ý ta, nếu hắn thật sự quan tâm đến ta, làm sao cướp ngươi khỏi tay ta? Đúng là tên ngụy quân tử đê tiện dối trá.

Ta khổ sở vì ngươi như vậy, nhưng kỳ thật ngươi căn bản không thèm để ý đến việc bị đối xử như thế đi?

Nếu như hắn có thể, tại sao ta lại không?

Rõ ràng là ta thích ngươi trước.

Ta cũng sẽ trở nên cường đại, tuyệt đối không bao giờ chắp tay nhường ngươi cho kẻ khác.

Mộ Dương cắn cắn khóe môi thanh niên, hắn giương mắt nhìn lại, động tác không khỏi chợt dừng.

Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài từ đôi mắt đang nhắm chặt của thanh niên.

Mộ Dương ngơ ngẩn đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cậu... Trái tim hắn như thắt lại.

Trong đôi mắt chớp lóe ánh sáng đỏ, một làn sương đen không thể nhìn thấy hiện lên trên đầu hắn.

Mộ Dương đột nhiên dùng hai tay ôm lấy đầu, cơn đau dữ dội trong đầu khiến khuôn mặt hắn vặn vẹo, giống như có thứ gì đó đang liều mạng lôi kéo ý thức của hắn, muốn xé nát đầu hắn thành từng mảnh nhỏ!

Một thanh âm nói với hắn: [Ngươi còn chờ gì nữa, mau làm đi, hắn sẽ chân chính thuộc về ngươi!]

[Nếu còn ẩn nhẫn cuối cùng cái gì cũng không chiếm được!]

Một thanh âm khác khuyên can hắn: [Đừng làm chuyện khiến bản thân phải hối hận.]

[Không cần phải làm tổn thương người quan tâm ngươi.]

[Nếu ngươi làm điều đó, có khác gì Huyền Diễm?]

Không phải……

Rời đi.

Không muốn rời đi.

Rời đi.

Mộ Dương hé miệng gầm lên một tiếng đau đớn, hắn bỗng buông Lâm Tử Nhiên ra, nắm lấy Địch Trần Kiếm trên mặt đất bước chân lảo đảo xông ra ngoài!

Lâm Tử Nhiên sợ ngây người nhìn một màn này.

Mộ Dương làm sao vậy?

Cậu sốt ruột muốn đuổi theo xem thử, kết quả hố cha phát hiện Mộ Dương đi gấp quá chưa kịp cởi bỏ định thân thuật cho cậu, cho nên cậu chưa thể động đậy được.

Bước chân Mộ Dương lảo đảo xông ra ngoài, hai mắt hắn đỏ như máu, trán nổi đầy gân xanh, Địch Trần Kiếm trong tay phát ra từng trận than khóc, tựa hồ đau đớn giãy giụa trong lòng bàn tay hắn.

Hồi lâu.

Đôi mắt đỏ của Mộ Dương dần dần rút đi, nhưng hai tròng mắt vẫn như cũ đen nhánh như vực sâu, khuôn mặt lạnh lùng.

Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, miệng khẽ nhúc nhích, hừ lạnh một tiếng: “An tĩnh.”

Thanh kiếm trong tay khẽ run lên rồi đột nhiên an tĩnh lại.

Tầm mắt Mộ Dương đảo qua thân kiếm, trong mắt không có chút độ ấm. Đây là kiếm Huyền Diễm để lại cho chính mình, cho nên ngay cả ngươi cũng hướng về hắn, đúng không?

Hắn nhếch miệng lộ ra ý cười châm chọc, rũ mắt nhàn nhạt nói: “Nếu nhận ta là chủ thì không cần sớm ba chiều bốn, chung quy sẽ có một ngày ta gϊếŧ hắn… Dùng máu chủ nhân cũ của ngươi để tế.”

………………

Lâm Tử Nhiên nằm trên giường.

Ước chừng qua nửa canh giờ, cậu bỗng nhiên cảm thấy mình có thể cử động, vội vàng đứng dậy sửa sang quần áo hỗn độn, ánh mắt biến ảo.

Mộ Dương nhập ma chứng tỏ tình huống xấu nhất đã xảy ra.

Mộ Dương chính là một tia thần hồn của Huyền Diễm, cùng một mạch đồng nguyên với hắn, muốn từ bên trong phá hủy thần trụ so với Lê Diệp càng đơn giản hơn. Cho nên đối với Dạ Lưu Ân mà nói, Mộ Dương càng là quân cờ tốt hơn Lê Diệp. Cốt truyện ban đầu Mộ Dương được Huyền Diễm bảo vệ rất tốt, chưa từng chịu đả kích như này, cho nên Dạ Lưu Ân không có cơ hội ra tay. Nhưng hôm nay tâm ma lại làm những sự tình đó, tương đương đưa cán dao cho Dạ Lưu Ân, ép Mộ Dương tới.

Chắc hẳn tâm ma không nghĩ tới những điều này, nhưng y hành động không kiêng nể gì mới gây ra hậu quả như vậy.

Hiện tại tình huống Huyền Diễm còn chưa rõ ràng, nếu để Dạ Lưu Ân đắc thủ, sợ là thế giới này sẽ thật sự sinh linh đồ thán.

Lâm Tử Nhiên chỉ là người chơi, cậu không đồng cảm sâu sắc như nhân vật.

Nhưng đứng ở góc độ Lê Diệp, đối mặt với những bất công và trắc trở trong cuộc đời, trong tim hắn vẫn tồn tại ánh sáng và hy vọng, chỉ cần thế giới này còn có một người đáng giá để hắn yêu thì hắn cũng sẽ nguyện ý vì người kia mà bảo hộ thế giới này. Làm sao cậu có thể coi tất cả như không thấy?

Hơn nữa, nếu cậu thật sự mặc kệ Mộ Dương, như vậy sau khi Dạ Lưu Ân lợi dụng hắn xong, bước tiếp theo chính là muốn mạng của hắn.

Cho dù là NPC, cậu cũng không thể nhìn tiểu thiên sứ mắc mưu chịu chết!

Lúc trước ăn của hắn, uống của hắn, dùng của hắn, ôm đùi lâu như vậy cũng nên báo đáp một chút đi?

Lâm Tử Nhiên thở dài, lần nữa đánh lên tinh thần.

Không biết tình hình Huyền Diễm bây giờ thế nào, có thể khống chế được tâm ma hay không? Nếu hắn ra tay thì không thể tốt hơn.

Chớp mắt ba ngày trôi qua.

Mộ Dương lại tới đây.

Lần này thoạt nhìn hắn tương đối bình thường, chỉ là nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Lâm Tử Nhiên nhớ tới sự tình lần trước lòng còn sợ hãi, không dám nhắc lại Huyền Diễm kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, thận trọng nói: “Ngươi tới đây là..”

Mộ Dương im lặng hồi lâu, cuối cùng khàn giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Mộ Dương thế mà xin lỗi mình, chẳng lẽ hắn đã trở lại bình thường?

Ánh mắt Lâm Tử Nhiên sáng lên, thử nói: “Không sao, chúng ta rời khỏi nơi này..” được không?

“Ta không đi.” Mộ Dương ngắt lời cậu, giọng nói thanh lãnh, dứt lời trực tiếp xoay người rời đi.

Phảng phất tới đây chỉ để nói ba chữ kia.

Trán Lâm Tử Nhiên ẩn ẩn đau, tiểu thiên sứ trước kia tri kỷ cỡ nào a, nhiệt tình thích nói chuyện, quả thực giống như mặt trời nhỏ.. Bây giờ càng ngày càng có xu hướng phát triển giống Huyền Diễm, tích chữ như vàng, cả ngày lạnh như băng.

Đều do lão ma đầu Dạ Lưu Ân kia sai!

Mắt thấy không có khả năng trông cậy vào Mộ Dương mang cậu đi.

Lâm Tử Nhiên chớp mắt, lập tức thay đổi giọng điệu, nói: “Ta muốn đi gặp phụ thân ta, ngươi có thể dẫn ta đi gặp hắn không?”

Lần này Mộ Dương không trực tiếp cự tuyệt, hắn do dự một lát rồi gật đầu.

Lâm Tử Nhiên vui mừng khôn xiết, vội ổn định sắc mặt.

Mộ Dương đưa Lâm Tử Nhiên rời sân, đi đến dưới trúc lâu Dạ Lưu Ân ở, cất tiếng: “Dạ tiên sinh ở bên trong.”

Lâm Tử Nhiên gật gật đầu nói: “Ngươi có việc thì đi đi, ta đi gặp hắn.”

Mộ Dương dừng một chút, xoay người rời đi.

Lâm Tử Nhiên nhìn Mộ Dương rời đi, khẩn trương nhìn xung quanh.

Đương nhiên cậu không thực sự muốn gặp Dạ Lưu Ân. Sở dĩ Dạ Lưu Ân cho Mộ Dương đến gặp mình chắc chắn khẳng định Mộ Dương sẽ không cùng mình rời đi. Tuy Mộ Dương nhập ma chịu ma khí ăn mòn, nhưng cũng không phải cứ nhập ma là hoàn toàn bị Dạ Lưu Ân khống chế, chỉ cần không đề cập đến chuyện rời đi và Huyền Diễm, hẳn Mộ Dương sẽ không từ chối yêu cầu của mình.

Cậu phải tìm cách rời khỏi sân mới có thể tìm được cơ hội chạy trốn tìm viện binh.

Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, xoay người lặng lẽ đi vào rừng trúc.

Thoạt nhìn rừng trúc ở bên ngoài không lớn, nhưng khi đi vào mới phát hiện mảnh đất này rộng đến vậy. Lâm Tử Nhiên đi hồi lâu mà vẫn chưa thấy đường ra, cậu ý thức được nơi này có thể là mê trận. Lâm Tử Nhiên khẽ cau mày, tròng mắt dần hiện lên một tầng ánh sáng, ý định tìm điểm đột phá kết giới.

Một lát sau, mắt Lâm Tử Nhiên lại mở ra, cậu chạy thoăn thoắt về hướng bên phải.

Rừng trúc càng ngày càng thưa thớt.

Mắt thấy sắp tới cạnh kết giới, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái khe thật sâu!

Chu Nhạc tay cầm trường kiếm cười tủm tỉm đi tới, tuệ kiếm màu phấn hồng khẽ lay động theo gió, hắn nói: “A Diệp không nghe lời gì cả.”

Sắc mặt Lâm Tử Nhiên khó coi.

Hiện giờ cậu nhìn tên mập mạp trước mắt rất không vừa mắt! Lúc trước ăn nhiều đồ của cậu như vậy, kết quả nói bán đứng liền bán đứng! Vẻ mặt cậu nghiêm lại, không chút do dự ra tay với Chu Nhạc!

Chính mình không đánh lại vai chính công, không đánh lại vai phản diện, thậm chí ngay cả vai chính thụ cũng đánh không lại… Chẳng lẽ ngay cả pháo hôi còn không đánh lại sao!

Lâm Tử Nhiên cười lạnh một tiếng, ra tay chiêu chiêu sắc bén!

Chu Nhạc liên tục lui về sau, vội giơ kiếm lên chắn! Ai ngờ Lâm Tử Nhiên không tránh không né, một tay trực tiếp bắt lấy thân kiếm, một chưởng đánh bay Chu Nhạc ra ngoài!

Hiện tại lão tử liền gϊếŧ ngươi!

Lâm Tử Nhiên bước lên phía trước, mắt thấy một chưởng sắp đánh vào đầu Chu Nhạc bỗng nhiên một đạo hắc lăng từ đâu bay tới, cuốn cả người hắn thành bánh quai chèo, nặng nề ngã xuống mặt đất!

Lâm Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Dạ Lưu Ân đang ung dung thong thả đi tới.

Nam nhân mảnh khảnh nho nhã bước đến trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt từ ái thở dài: “Diệp Nhi thật làm phụ thân thất vọng.”

Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nhìn hắn.

Chu Nhạc che ngực đi tới, chắp tay đối Dạ Lưu Ân: “Chủ thượng.”

Dạ Lưu Ân rũ mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, ngữ khí có phần thương cảm: “Tại sao con thà rằng hướng đến Huyền Diễm chứ không chịu nghe lời ta nói, là bởi vì hắn cứu Mộ Nhã Trúc sao?”

Lâm Tử Nhiên cảnh giác nhìn hắn, không biết tại sao hắn lại nói như vậy, chẳng phải lúc trước hắn vẫn luôn lừa mình rằng Huyền Diễm bắt Mộ Nhã Trúc để uy hϊếp chính mình sao?

Sao tự nhiên không che giấu nữa?

Dạ Lưu Ân thất vọng nhìn cậu, lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Trên người con chảy dòng máu của ta, ta kỳ vọng rất cao về con, vậy mà con lại lòng dạ đàn bà lần nữa. Con còn chưa hiểu sao... thế giới này không có gì đáng giá để con lưu luyến.”

Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, sau đó đồng tử co rút lại, cắn răng nói: “Có phải ngươi đã sớm biết nương xảy ra chuyện hay không?”

Nếu nói sự tình mai phục Mộ Dương là do Chu Nhạc thiết kế, vậy chuyện Mộ Nhã Trúc có thể cũng là do bọn họ thiết kế tốt? Mục đích chính là dụ Lê Diệp nhập ma.

Bởi vì trong nguyên tác, cơ hội quan trọng nhất để Lê Diệp nhập ma chính là cái chết của Mộ Nhã Trúc.

Dạ Lưu Ân cười không nói.

Chu Nhạc lau vết máu trên khóe miệng, cười ha hả: “Không sai. Lúc đó ta cố ý thả ngươi đi rồi truyền tin ngươi là ma tu về thành Sùng Châu, chính là để ngươi tận mắt thấy cái chết của Mộ Nhã Trúc.”

Lâm Tử Nhiên cảm thấy hàn ý dâng lên từ lòng bàn chân.

Cho nên ngay cả cái chết của Mộ Nhã Trúc cũng do bọn họ thiết kế tốt.

Trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, chỉ vì Dạ Lưu Ân muốn nhi tử nhập ma mà khiến cho Lê Diệp chính mắt nhìn thấy mẫu thân mình chết thảm.

Lê Diệp bất quá chỉ là một quân cờ trong tay hắn.

Ngày đó nếu không phải Huyền Diễm đột nhiên xuất hiện, chỉ bằng một mình cậu căn bản không thể cứu được Mộ Nhã Trúc, bởi vì Dạ Lưu Ân có vô số phương pháp làm Mộ Nhã Trúc chết.

Sự xuất hiện của Huyền Diễm là ngoài ý muốn, nhưng ít ra hắn đã thay đổi vận mệnh của Mộ Nhã Trúc.

Lâm Tử Nhiên không muốn nói nữa, bây giờ có nói gì cũng vô dụng.

Dạ Lưu Ân liếc cậu một cái rồi nhàn nhạt nói: “Đưa hắn trở về, không cho hắn đi ra ngoài khi chưa có sự cho phép của ta.”

Chu Nhạc đáp: “Vâng.”

Hắn vác Lâm Tử Nhiên lên vai nhanh chóng trở lại sân ban đầu, sau khi buông Lâm Tử Nhiên xuống liền cười ha hả nói: “Thiếu chủ hà tất gì phải thế? Kỳ thực ngươi ngoan ngoãn nghe lời chủ thượng nói, hắn sẽ không bạc đãi ngươi, hơn nữa Mộ Dương nhập ma cũng tốt, không phải ngươi luôn thích hắn sao? Bây giờ hắn cũng thích ngươi, lưỡng tình tương duyệt chẳng phải là một cọc mỹ sự.”

Lâm Tử Nhiên cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta còn tin lời ngươi?”

Chu Nhạc nheo mắt, tiếc nuối lắc đầu: “Thiếu chủ có thể chậm rãi suy nghĩ, con người ấy mà, không có việc gì bản thân không qua được.”

Lâm Tử Nhiên căn bản lười nói chuyện với hắn, mắt thấy Chu Nhạc sắp rời đi, tầm mắt cậu đảo qua trên thanh trường kiếm của hắn, thình lình mở miệng: “Đạo lữ của ngươi rốt cuộc chết như thế nào?”

Bước chân Chu Nhạc chợt dừng, quay đầu lại cười: “Ta đã nói với ngươi rồi, nàng ấy vì ta mà chết.”

Lâm Tử Nhiên lẳng lặng nhìn hắn.

Chu Nhạc duỗi tay vỗ kiếm, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm sâu sắc, thở dài: “Ta một lòng theo đuổi đại đạo chỉ vì muốn trở nên mạnh hơn, xé rách hư không phi thăng lên Xích Viêm Tiên giới, nhưng nàng ấy không mạnh bằng ta, nếu ta đi rồi, làm sao an tâm lưu nàng một mình ở phàm giới? Ta đành phải tự tay gϊếŧ nàng, như vậy nàng sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh ta, từ đây ta không còn gì vướng bận nữa.”

Nói xong liền rời đi.

Rốt cuộc Lâm Tử Nhiên không thể nhịn được mắng một câu thô tục.

Quả nhiên ở cùng Dạ Lưu Ân không phải thứ gì tốt.

Toàn lũ cấu kết với nhau làm chuyện xấu!

………………

Dạ Lưu Ân ngồi trước cái bàn, tự mình rót một chén trà, hơi ngước mắt: “Diệp Nhi thế nào rồi?”

Chu Nhạc từ ngoài cửa đi vào, mỉm cười cung kính: “Hắn có chút giận dỗi, bất quá không quan trọng, ta sẽ khuyên bảo thiếu chủ thật tốt.”

Dạ Lưu Ân gật đầu, tựa hồ hắn đang tự hỏi cái gì, một lúc sau mới thở dài nói: “Đứa nhỏ này một chút cũng không giống ta.”

Chu Nhạc cười: “Chủ thượng đừng quá lo lắng, tuy rằng thiếu chủ không nghe lời nhưng chúng ta còn có Mộ Dương.. Hiện tại thầy trò Huyền Diễm phản bội nhau vì thiếu chủ, song song nhập ma, đối với chúng ta mà nói đó là chuyện tốt.”

Dạ Lưu Ân gật đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng nhàn nhạt.

Tuy đứa nhỏ này không như hắn mong muốn, nhưng trời xui đất khiến cũng trở thành một quân cờ tốt.

Mộ Dương nhập ma, Huyền Diễm ốc còn không mang nổi mình ốc, Thánh Cung vô chủ, còn sợ Ma giới hắn không thể trọng chưởng Tam giới sao?

Dạ Lưu Ân mỉm cười đứng dậy.

Mộ Dương đang ngồi trong phòng đả tọa, bỗng nhiên hắn mở mắt ra ngưng thần nhìn về hướng cửa.

“Xin hỏi, ta có thể vào không?” Dạ Lưu Ân ở bên ngoài nhẹ giọng nói.

Mộ Dương đứng dậy mở cửa: “Ngài tìm ta có chuyện gì sao?”

Dạ Lưu Ân nhìn nhìn hắn, do dự một chút rồi nói: “Ta thấy ngươi ngày đêm khổ tu, có thể lý giải tâm tình của ngươi, ta có một biện pháp, có lẽ sẽ giúp ngươi sớm ngày tu luyện thành công... Ít nhất trước khi Tôn Thượng tìm đến cũng có chút lực lượng bảo vệ mình.”

Mộ Dương ngoài ý muốn nhìn hắn.

Dạ Lưu Ân chậm rãi mở miệng: “Xích Viêm Tiên giới có 99 thông thiên thần trụ, chính là Tôn Thượng lúc trước dùng tâm huyết (máu đầu tim) luyện chế mà thành. Nếu ngươi có thể đánh vỡ thần trụ luyện hóa thần lực lúc trước Huyền Diễm lưu lại, tự nhiên tu vi sẽ tiến bộ vượt bậc, chỉ là chuyện này không phải người nào cũng làm được.. Nhưng trong tay ngươi có kiếm của Tôn Thượng, lần này có làm được hay không ta nghĩ cũng không nhất định.”

Thanh trường kiếm trong tay Mộ Dương bất an chấn động.

Hắn dùng tay đè Địch Trần Kiếm xuống, hơi suy tư, khách khí cười: “Đa tạ, ta sẽ suy xét.”

Dạ Lưu Ân cười nói: “Hảo, ngươi yên tâm tu luyện, ta đi trước.”

Mộ Dương gật đầu.

Sau khi Dạ Lưu Ân rời đi, nụ cười trên mặt Mộ Dương biến mất, trong mắt chậm rãi hiện lên một tia lạnh lẽo.

Kỳ thực ngay từ đầu chính mình rất tin tưởng Dạ Lưu Ân, không chỉ bởi vì hắn là phụ thân A Diệp mà còn bởi vì khí độ của hắn thong dong không giống người xấu, nhưng bắt đầu từ những lời vừa rồi Dạ Lưu Ân nói, hắn liền biết người này căn bản không đáng tín nhiệm.

Thần trụ căn bản bảo vệ một giới, phá vỡ thần trụ đương nhiên có thể hấp thu uy lực thần trụ nhưng như vậy sẽ tạo ra cơ hội cho Ma giới xâm lấn.

Dạ Lưu Ân đang lợi dụng chính mình.

Tuy rằng chính mình muốn gϊếŧ Huyền Diễm, nhưng chưa từng nghĩ tới muốn kéo toàn bộ Xích Viêm Tiên giới chôn cùng.

Mộ Dương cụp mắt, tay phất qua thân kiếm.

Cho dù không cần thần trụ, ta cũng có thể gϊếŧ ngươi!

………………

Thánh Huyền Điện xa ngoài vạn dặm.

Trong thạch thất, tiếng xiềng xích lạch cạch va chạm vào nhau.

Hai tay nam nhân rỉ máu đầm đìa, tóc dài màu đen xõa tung rối loạn, khuôn mặt hắn tái nhợt không chút huyết sắc, giữa mày đau đớn nhíu lại.. Bỗng nhiên hắn mở to hai mắt, hai tròng mắt đen nhánh thâm thúy chợt lóe qua tia kim quang rồi biến mất.

[Ha hả, ngươi thấy rồi đó, ta đã nói không nên để họ đi!]

[Ngươi để họ đi chỉ làm hại họ.]

Huyền Diễm gắt gao mím môi.

Bên tai là tiếng cười mang theo mê hoặc.

[Để Lê Diệp lưu lại bên cạnh ta, ít nhất ta sẽ không làm hại đến tính mạng hắn.]

[Chính ngươi để hắn rời đi, rơi vào trong tay Dạ Lưu Ân, Dạ Lưu Ân sẽ gϊếŧ hắn.]

[Chẳng những gϊếŧ hắn mà còn muốn lợi dụng Mộ Dương phá hư thần trụ.]

[Tam giới hỗn loạn máu chảy thành sông, này không phải là cảnh tượng mà ngươi không hy vọng nhìn thấy nhất sao..]

[Hay là, ngươi thà rằng Xích Viêm Tiên giới sinh linh đồ thán, thà trơ mắt nhìn Lê Diệp đi tìm chết, cũng không muốn để ta gặp hắn?]

[Hết thời gian rồi.]

[Ngươi cần đưa ra lựa chọn.]

Huyền Diễm rũ mắt, lông mi khẽ run, khóe môi mím chặt tiết lộ sự thống khổ của hắn.

Hắn đương nhiên không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.

Thế nhưng nếu bây giờ hắn rời khỏi đây, hắn không thể đảm bảo chính mình có thể thành công áp chế tâm ma, tâm ma cũng không quan tâm đến thiên hạ thương sinh, y nói như vậy đơn giản chỉ là muốn đào tẩu mà thôi.

Tâm ma cười khặc khặc.

[Ta biết ngươi nghĩ gì, ta đều biết, ngươi sợ rằng sau khi rời khỏi đây sẽ không khống chế được ta..]

[Kỳ thật cho tới bây giờ ngươi đều nghĩ sai rồi. Ngươi luôn muốn tách ta ra để tiêu diệt, không muốn thừa nhận sự tồn tại của ta, nhưng mà ta là một bộ phận của ngươi... Làm sao ngươi có thể tiêu diệt chính bản thân ngươi được?]

[Nếu không thể tiêu diệt, vậy không bằng dứt khoát tiếp thu ta là được rồi, nhường thân thể của ngươi cho ta...]

[Ta thay ngươi bảo vệ thế giới này.]

[Hơn nữa, ta có được Lê Diệp đồng nghĩa ngươi cũng có được Lê Diệp, không phải sao?]

[Hà tất vất vả nhiều như vậy, mệt như vậy, đem hết thảy giao cho ta là tốt rồi..]

[Bọn họ vẫn đang đợi chúng ta đến cứu.]

Kim quang trong mắt Huyền Diễm lập lòe, tựa hồ đang đưa ra một lựa chọn thống khổ.

Hồi lâu, hắn ngước mắt chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Ta không thể ngồi nhìn.. ta sẽ tự đi cứu bọn họ.”

Tâm ma đắc ý cười.

[Đúng vậy, cứ như vậy, chúng ta đi ra ngoài thôi.]

Huyền Diễm không nhúc nhích, ánh mắt u ám như vực sâu, nói từng chữ một: “Nhưng không phải đi ra ngoài như vậy. ”

[Hử?]

“Ngươi nói đúng, ngươi là ta, ta là ngươi… Cho nên ta chú định không thể tiêu diệt ngươi.” Ngữ điệu Huyền Diễm rất chậm, mang theo hàn ý nhè nhẹ, ánh mắt đạm mạc: “Nhưng nếu ta tiếp nhận ngươi thì không cần cố sức tiêu diệt ngươi nữa, bởi vì từ đây về sau, trên đời này chỉ có một —— ta.”

Tiếng cười của tâm ma đột nhiên im bặt, y cảm nhận được ý định của Huyền Diễm, phẫn nộ gầm lên.

[Ngươi muốn cắn nuốt ta! Chẳng lẽ ngươi không sợ chính mình thật sự nhập ma sao?!]

[Ngươi biết hậu quả khi dung hợp với ta sao?]

[Ngươi sẽ biến thành ma đầu chân chính!]

[Ngươi không thể khống chế được bản thân!]

“Phải không?” Huyền Diễm nhàn nhạt mở miệng.

Không thử làm sao biết được?

Phút chốc khi hắn buông áp chế kim quang trong mắt bắn ra, nhưng hắc quang trong đó lại càng mạnh hơn, giống như lốc xoáy vô tận không đáy, tựa hồ muốn hoàn toàn cắn nuốt lấy kim sắc. Quanh thân hắn toát ra hơi thở bàng bạc to lớn vô biên, cả không gian dường như chấn động vì lực lượng khổng lồ này, kề cạnh xu thế sắp vỡ nát.

[A a a đáng giận a a a ——]

[Ngươi điên rồi!]

Môi mỏng của Huyền Diễm khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt lãnh đạm: “Không phải lúc nào ngươi cũng muốn ta tiếp thu ngươi sao? Hiện tại ta tiếp thu sự tồn tại của ngươi, cho nên —— trở thành một bộ phận của ta đi.”

Từ nay về sau, ta sẽ không bài xích ngươi, không lảng tránh ngươi nữa.

Bởi vì ta chính là ngươi.

Ngươi chính là ta.

Huyền Diễm đột nhiên ngẩng đầu lên, một lát sau kim sắc trong mắt cũng dần tan đi, chỉ còn một màu đen mênh mông rộng lớn.

Giọng nói bên tai rốt cuộc cũng biến mất.

Thế giới này.

Thật yên tĩnh.

Hắn quay đầu thật sâu nhìn về phía nơi xa, xiềng xích trên tay theo tiếng rơi xuống đất, trong nháy mắt hắn biến mất ở giữa thạch thất.

****