Không Thể Nói Lời Đường Mật

Chương 77: Tiểu Tần

Ngày hôm sau rời giường, Tiểu Tần đã bị kinh hãi rồi, nhìn đến Chung Khâm Thích lại tự mình phát Weibo, cậu ta không biết phải xử lý như thế nào…… Chính là nói đến kỳ quái, từ sau khi tiến tổ, cái người đại diện Sumi này như bốc hơi khỏi nhân gian?

Làm việc không nói lời nào, phòng làm việc Weibo không phát ra tiếng, ngay cả người trợ lý này là cậu ta cũng không đến tìm, này không giống phong cách của cô ấy a……

Vì thế, cậu ta chủ động gửi tin nhắn cho Sumi, sau một lúc lâu nhận được một câu: “Tôi sắp không phải là người đại diện của cậu ta, công tác này đó đều không cầm.”

Tiểu Tần kinh ngạc, anh là do Sumi giới thiệu lại đây, nếu Sumi không làm người đại diện tiếp, thì bản thân phải làm sao bây giờ? Luống cuống một chút, anh chạy nhanh thu thập đồ vật đi đến phong Chung Khâm Thích, muốn hỏi một chút cho rõ ràng.

Mà lúc này, trong phòng Chung Khâm Tích, hai người còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngủ say ở trong mộng đẹp.

Hành lang khách sạn, tiểu trợ lý Tô Chước vô cùng lo lắng mở cửa phòng, cầm di động muốn chạy đến phái phòng Chung Khâm Thích, kết quả còn chưa đi vài bước, liền nhìn thấy

Tiểu Tần từ cửa thang máy ra tới, phương hướng cũng là phòng Chung Khâm Thích.

Tiểu trợ lý sợ tới mức trợn to hai mắt, cúi đầu nhìn di động, 7 giờ 28.

Hai người này xác định chưa tỉnh, này nếu như bị Tiểu Tần đi vào trong phòng????

Tiểu trợ lý vội đến dậm chân tại chỗ, chạy nhanh gọi điện thoại cho Chung Khâm Thích, dán ở bên tai nhắc mãi: “Mau nghe máy a!!”

“Đô đô đô……”

“Thịch thịch thịch ——”Bên kia phối hợp tiếng đập cửa hữu lực của Tiểu Tần.

Trong phòng, màn hình di động ở dưới giường lóe sáng ba cái chữ to tiểu trợ lý, nhưng thanh âm chấn động đều bị thảm lông xù xù bao phủ.

Tô Chước ở trên giường trở mình, một cái chân dài bóng loáng lỏa lồ đáp ở phần chăn bên kia của Chung Khâm Thích.

Này vừa động, Chung Khâm Thích mở to mắt, tỉnh.

Vừa lúc nghe được tiếng đập cửa bên ngoài, anh trì hoãn một chút ngồi dậy, tròng lên áo ngủ xuống giường mở cửa.

Mà người trên giường lộ ra nửa cái thân thể trắng nõn, tư thế như cũ “Quyến rũ” làm người hôn mê.

Mở ra cửa phòng, thấy là Tiểu Tần, Chung Khâm Thích hỏi: “Hôm nay không phải 10 giờ sao?”

Tiểu Tần ứng thanh bước vào phòng khách, muốn nói lại thôi: “Anh…”

“Làm sao vậy?” Chung Khâm Thích đến gần bàn ăn, ấn xuống chốt mở chuẩn bị nấu nước.

“Cái kia… Anh muốn rút khỏi công ty sao?” Do dự nửa ngày, Tiểu Tần liếʍ liếʍ môi, hỏi cho ra.

Chung Khâm Thích ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Ừ, hợp đồng rất nhanh đến kỳ, tôi sẽ tự mình mở một phòng làm việc. Tôi cùng công ty đã nói xong, rốt cuộc còn có chút cổ phần ở đó. Sumi sẽ không cùng tôi đi, nhưng là tôi hy vọng cậu có thể tiếp tục……”

“Chồng yêu…… Em muốn uống nước…”

Lời còn chưa nói xong, phía sau liền có thanh âm đánh gãy, sau đó Chung Khâm Thích nhìn mặt Tiểu Tần vẫn còn trong trạng thái hóa đá.

Tiểu Tần đi theo Chung Khâm Thích ba năm, vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu Chung Khâm Thích.

Chưa được cho phép không thể tùy tiện vào phòng anh, đặc biệt là khách sạn, phòng xép, phòng ngủ. Nếu không phải nhu cầu của anh, không thể tùy tiện đi nhà anh, bất luận cái gì cũng đều không được. Thậm chí lần này tiến tổ còn nói cho cậu ta, trừ phi cháy, nếu không bất luận thời điểm nào, đều không thể tự mình xoát thẻ phòng, tự tiện tiến vào phòng anh.

Vì thế tiến tổ mấy ngày này, Tiểu Tần rất ít vào phòng Chung Khâm Thích, đều là ở cửa đưa cái bữa sáng.

Có đôi khi cậu ta cũng sẽ cảm thấy chính mình làm trợ lý cùng sinh hoạt cá nhân của ông chủ có một khoảng cách nhất định. Tuy rằng trong lòng cảm giác quan hệ hai người không thân mật, nhưng là thắng ở chỗ Chung Khâm Thích đối với cậu ta vẫn luôn rất tốt, mặc kệ là về mặt đãi ngộ hay là sinh hoạt.

Hóa ra, căn phòng này xác thật không thể tùy tiện vào a……

Lúc này, từ phòng khách thổi qua đi, người nào đó ngồi ở trên bồn cầu WC, vốn là trạng thái mơ mơ màng màng, lại đột nhiên giật mình bừng tỉnh.

Tô Chước: “!!!!!!”

Khiến nướ© ŧıểυ đều nghẹn đi trở về……

Suy nghĩ nửa ngày, cô trực tiếp đem sữa rửa mặt trên bồn rửa tay ném xuống đất.

“Loảng xoảng ——”

WC truyền đến tiếng vang, Chung Khâm Thích nháy mắt đem mày nhăn càng chặt.

“Cậu đem chuyện vừa rồi nhìn thấy quên đi.” Đối với Tiểu Tần nói xong liền xoay người chạy vào toilet.

Mở cửa liền thấy cô mặc một chiếc váy hai dây ngồi xổm trên bồn cầu, vẻ mặt muốn khóc không khóc được, khuôn mặt khổ sở, ngửa đầu nhìn anh.

Hô, may mắn mặc quần áo.

“…… Bên ngoài là ai?”

“…Tiểu Tần.” Chung Khâm Thích bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống thân mình kiểm tra trên người cô: “Có quăng ngã làm bị thương không?”

Tô Chước nhìn sữa rửa mặt trên mặt đất, trả lời: “Không có.”

“…… Tốt, muốn đi ra ngoài sao?” Chung Khâm Thích duỗi tay đem tóc cô một lần nữa cột lại một chút, hỏi.

Tô Chước chớp chớp mắt, trong giọng nói giấu không được ảo não: “Như thế nào đều chật vật như vậy……”

Chung Khâm Thích nghe vậy, nhịn không được cười: “Bằng không đâu?”

Nói rồi đem áo tắm dài mặc vào cho cô, lôi kéo tay cô đi ra ngoài.