Không Thể Nói Lời Đường Mật

Chương 46: Chú ý an toàn

Nhưng là cô ấy vẫn cười như cũ: “Vậy các ngươi nói chuyện trước đi.” Nói rồi lôi kéo tiểu trợ lý cùng một người nhân viên công tác khác đi sang bên cạnh.

Tô Chước nhìn anh ta, hỏi: “Muốn đưa cái gì?”

Thiệu Trình từ trong túi móc ra một tấm vé vào cửa: “Sắp tới sẽ có trận thi đấu người máy cao cấp quốc tế, cậu có muốn đi xem không?”

Tô Chước gục đầu xuống, vén tóc ra sau tai, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Muốn xem a ~ bất quá công việc rất bận, sợ là không lấy ra được thời gian đi.” Nửa câu cuối cùng còn mang theo tia thất vọng.

“Cho nên……”

“Cho nên, lần trước Mục Tâm nói với tôi cậu về nước, tôi thật sự không có thời gian, cậu đừng để ý a.”

Sắc mặt Thiệu Trình không kinh, hiểu rõ gật đầu: “Tôi cũng biết, cô ấy có nói với tôi.”

“Ha ha cảm tạ đã hiểu cho ~ không nghĩ tới cậu lợi hại như vậy, siêu giỏi!” Tô Chước nghĩ đến sự nghiệp của anh ta, tự đáy lòng thật tâm khen ngợi.

“Cảm ơn!” Sau đó không nói chuyện, không khí bắt đầu càng thêm xấu hổ.

Tô Chước đợi một hồi: “Thời gian không còn sớm, tôi đi về trước. Lần sau gặp ~”

“…Lần sau gặp!” Thiệu Trình gật gật đầu.

Tô Chước cười cười, xoay người đến gọi mấy người Lâm Lâm.

Bãi đỗ xe có chút lớn, tìm xe trong chốc lát, Lâm Lâm và nhân viên công tác lên xe của công ty.

Tô Chước tiếp nhận túi xách của chính mình, duỗi tay cùng mấy cô ấy chào tạm biệt.

“Được rồi, hay vẫn là chị đưa em qua đó đi!” Lâm Lâm từ trong xe lại muốn đi xuống.

Tô Chước đẩy cô ấy: “Cũng chỉ có 5 mét. Đưa cái gì mà đưa?” Liếc liếc mắt một cái nhìn chiếc xe màu đen, nhấp nháy mắt.

Lâm Lâm không còn gì để nói, dặn dò cô: “Cẩn thận một chút, đừng để bị chụp được, còn có hậu trường quay chụp em đừng quên.”

“Yên tâm đi,mọi người trở về sớm một chút nghỉ ngơi.” Dứt lời đem cửa xe đóng lại.

Xe chạy đi, Tô Chước xoay người hướng chiếc màu đen là sản phẩm trong nước kia đi qua.

Mới vừa mở cửa ngồi vào bên trong, một người nhân viên công tác khác bát quái hề hề mà nói: “Tô Tô tỷ, là tìm bạn trai sao?”

Lâm Lâm quay đầu tới, thập phần nghiêm túc: “Ngàn vạn đừng nói ra ngoài.”

Nhân viên công tác khẩn trương gật đầu: “Sẽ không.” Dù sao cũng không biết đối phương là ai, nói như thế nào……

Bên kia, Tô Chước lên xe, trong nháy mắt đóng lại cửa xe, cửa sổ xe bên cạnh đã bị gõ vang.

Tô Chước khẩn trương một chút, lóe mắt to chạy nhanh quay đầu nhìn về phía ngoài xe, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

Trên ghế điều khiển, người gật đầu ý bảo cô, sau đó hạ cửa sổ xe xuống.

Người bên ngoài nhìn thấy Tô Chước quay đầu sang, anh ta cong lưng một tay đáp ở trên cửa sổ xe: “Tô Tô, chúng ta……”

Nói còn chưa dứt lời, nhìn đến người trên ghế điều khiển, sửng sốt.

Chung Khâm Thích nhìn người tới, đáy mắt đều là sương lạnh, một chữ cũng chưa nói.

“Làm sao vậy?” Tô Chước phảng phất cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là hỏi anh ta.

Ấn tắt giao diện thêm bạn trên WeChat, Thiệu Trình siết chặt di động, cố gắng nâng lên khóe miệng: “Chú ý an toàn.”

“Được, cậu cũng mau trở về đi thôi, hẹn gặp lại.”

Nói xong, Chung Khâm Thích khởi động xe, nhìn phía trước chạy đi.

Chung Khâm Thích nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Thiệu Trình một lát sau mới xoay người rời đi, đầu lưỡi anh liếʍ liếʍ khóe miệng, nói: “Như thế nào không nói với anh?”

“…Không có cơ hội, cậu ta liền tới đây.” Tô Chước giải thích: “Lần trước Mục Tâm kêu em cùng nhau đi tụ hội, em cũng chưa đi.”

Chung Khâm Thích hừ nhẹ một tiếng, vừa lòng mà mở miệng: “Vậy đúng rồi.”

Tô Chước bất đắc dĩ mà cười: “Anh có trẻ con hay không?”

“Nơi nào trẻ con?” Chung Khâm Thích cứng lưỡi:“Em tin hay không, cậu ta khẳng định vừa rồi có ý định muốn đánh anh.”

Tô Chước mặc kệ, bĩu môi nói sang đề tài khác: “Em cảm thấy mấy trường cao đẳng nghiên cứu phát minh người máy tiến bộ quá nhiều.”

“Hôm nay lại biết thêm cái gì?”

“Thật ra cũng không có quá lớn kinh ngạc, chính là người trẻ tuổi ở chơi tạo hình càng ngày càng khốc liệt.” Tô Chước vài phần khen ngợi:“Ngày mai em đi một chuyến đến phòng nghiên cứu bên trường.”

Chung Khâm Thích gật đầu: “Tốt a ~ buổi chiều đi.”

Tô Chước cười hì hì, buổi sáng được ngủ.