🍀Editor: Pypi🍀
Vạt áo ngủ bị anh chạm lộ ra khối thịt kiều diễm đầy dấu vết anh để lại, khoảng cách của Trình Nghiên Châu thực sự gần, chất vải mềm thượng hạng càng làm cho việc xem trở nên dễ dàng, mất đi chỉ dẫn của cô, động tác càng khó khăn hơn, cuối cùng cũng rút lui.
“Xin lỗi,” trong mắt anh hiện lên mê mang, thình lình một lúc nhiều việc xảy ra như vậy khiến lòng anh rối loạn, anh lẩm bẩm: “Tôi làm không được.”
Trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí, hôm nay xem như Phó Vị Dao hoàn toàn lĩnh hội được chân lý này.
Tự nhiên lại lãng phí nhiều thời gian như vậy, cô đương nhiên tức giận, ngữ khí cũng theo đó không mấy thân thiện: “Lại là không được, lại là làm không được, là muốn tôi hầu cậu sao?”
“Tôi muốn cậu hiểu rõ, là tôi bao cậu….”
Không đúng, ba giờ sáng cô lướt Wechat mà vẫn không ngủ được, lại nhìn Trình Nghiên Châu nói không cần tiền của cô, thuận tiện rút lại câu “Tùy cậu”, cuối cùng xác nhận là chưa đưa anh tiền.
Phó Vị Dao chột dạ hai giây, đổi câu khác để thoái thác: “Là tôi xin cậu…là, cậu tình tôi nguyện, cậu một chút cũng không cố gắng, thật quá đáng.”
“Xin?”
“Nếu không cậu muốn như thế nào? Tôi cho cậu tiền nhé.”
Di động nhanh chóng nằm trên tay, cô một tay mở khóa, lịch sử trò chuyện cùng Trình Nghiên Châu không biết bị xóa từ khi nào, rốt cuộc tên của anh cũng được đưa vào danh sách ưu tiên, một bên gõ chữ một bên hỏi.
“Muốn bao nhiêu? Bây giờ cho cậu tự điền.” Cô tất nhiên không bao giờ thiếu tiền tiêu vặt.
Tự nhiên bị cô hiểu lầm, Trình Nghiên Châu như bị dẫm phải đuôi mèo, đoạt lấy điện thoại của cô rồi ấn phím tắt, cố chấp giấu điện thoại phía sau lưng.
Âm thanh chấn động đến cả bàn trà trong phòng khách cách vách, động tác anh không chút dư thừa.
“Tôi đi lấy tiền cho cậu.” Phó Vị Dao nhảy xuống giường, đi chân trần trên thảm, khí thế hừng hực chạy ra ngoài cửa: “Nhận tiền của tôi, cậu nhớ phải phục vụ cho tốt.”
Trình Nghiên Châu vốn không tình nguyện, ỷ vào cánh tay dài, di chuyển nhanh hơn cô một bước, người tới một bước ta đánh một bước, hai người lăn lộn ầm ĩ đến ngã trên ghế sô pha.
“Trả cho tôi!” Phó Vị Dao đánh đòn phủ đầu, nhấc chân ngồi trên eo anh, đầu gối kẹp chặt hai cánh tay anh, tức giận dũi tay đoạt lấy.
Sô pha không thể tốt bằng giường, Trình Nghiên Châu không dám động đậy mạnh, muốn đỡ cô phòng ngừa không cẩn thận mà đυ.ng vào cạnh bàn trà, đồng thời cũng bảo vệ điện thoại không buông.
Anh ngửa đầu, cực kỳ gian nan mà bấm, ý định xóa giao diện chuyển khoản.
Phó Vị Dao nhích lại gần, nhưng khoảng cách đến di động vẫn rất xa, cô tức muốn hộc máu: “Trình Nghiên Châu!”
Thân thể hai người cực kỳ thân mật mà dán chặt vào nhau, Trình Nghiên Châu năm nay đã hai mươi mốt tuổi nhưng chưa một lần nắm tay người khác, đột nhiên cùng một thân thể mềm mại, thơm tho thân mật ôm nhau, nhất thời khuôn mặt đỏ ửng, nhất thời buông lỏng tay, điện thoại cũng theo đó rơi xuống đất.
Anh không kìm được chớp chớp lông mi, tim đập thình thịch, cùng với…
“Dáng người cũng không tồi a?” Xoay người đi nhặt điện thoại Phó Vị Dao cũng phát hiện ra điều này.
Vạt áo sau một hồi tranh chấp bị kéo lên tán loạn, lộ ra một đoạn da thịt màu lúa mạch săn chắc.
Tất nhiên điều này đối với anh chẳng vui vẻ gì, mặt mày bối rối, bộ dáng cực kỳ nhẫn nại, Phó Vị Dao nhịn không được vươn đầu ngón tay khều khều cơ bụng săn chắc, nhạy cảm của anh.
“Nhìn không ra a, Trình Nghiên Châu.”
Thế mà có cơ bụng đấy.