Tiền Dương luôn không kiềm được mà tiến tới ngửi mùi hương thoang thoảng trên người đối phương, dường như làm như vậy có thể khiến hắn an tâm: “Khen cậu đó, cậu thơm quá, cậu dùng nước hoa à? Là loại gì vậy?”
“Không phải, là mùi hoa sứ.”
“Hoa sứ*?” Tiền Dương cố gắng nghĩ xem hoa sứ trông như thế nào. Trong ấn tượng của hắn, hẳn là hắn đã từng nhìn thấy loại hoa này rồi, hình như là trên một hòn đảo nào đó, đối phương cài một đóa hoa sứ lên vành tai.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng dáng mờ ảo, Tiền Dương liều mạng nhớ lại nhưng đầu óc đau đớn một trận làm cơ thể gần như không đứng được nữa, ngất xỉu đi trong tiếng hô sợ hãi của đối phương.
Lúc tỉnh lại thì trong tay hắn có thêm một bông hoa sứ nho nhỏ.
Tiền Dương mơ màng mở mắt ra, trước mắt vẫn tối đen như trước, nhưng lần này dường như hắn có thể nhìn thấy chút ánh sáng mỏng manh.
Hắn cảm thấy lòng bàn tay có thêm một vật lạ, mềm mềm nhẹ nhẹ. “Đây là cái gì?”
“Hoa sứ.” Điều dưỡng viên của Tiền Dương ở bên cạnh đáp, vừa dìu hắn dậy vừa đặt gối sau lưng để hắn có thể dựa vào.
Dường như đối phương nhìn thấy Tiền Dương đang mờ mịt nên dùng tay phủ lên ngón tay hắn, giúp hắn khẽ vuốt ve đóa hoa. “Nhụy hoa sứ có màu vàng như lòng đỏ trứng…”
“Vậy chắc chắn là rất đẹp, giống như cậu vậy.” Tiền Dương nói một câu hai nghĩa.
“Không, rất bình thường thôi.”
Trong đầu như đã thiết lập sẵn đáp án, Tiền Dương chưa kịp suy nghĩ gì đã bật thốt: “Có phải có thể dùng để pha trà uống không?”
Điều dưỡng viên hơi ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Ừ… Anh có muốn uống thử không?”
“Có chứ.”
Quả nhiên là trà dùng hoa sứ ngâm thơm như mùi hương trên người điều dưỡng viên vậy, hình như Tiền Dương rất thích mùi vị này, trong quen thuộc lại mang chút ngọt mát khó có thể hình dung.
Hắn uống mấy hớp liền, nhưng bởi vì uống gấp quá, lại vừa uống vừa nói nên nước từ khóe miệng chảy hết xuống dưới: “Mùi vị không tệ, trước đây tôi đã từng uống chưa?”
“Ừm, em tưởng là anh không thích.” Điều dưỡng viên của Tiền Dương thấy vậy mau chóng tới gần lau khóe miệng giúp hắn.
Tiền Dương hơi ngẩng đầu thuận thế ôm lấy eo đối phương, mũi dính vào người đối phương ngửi ngửi như cún, quả thật là mùi hương thơm dịu. “Làm sao có thể chứ, mùi thơm như cậu vậy, tôi rất thích.”
Tiền Dương giương khóe miệng tự cho là mình vô cùng ngầu mà cười như lưu manh, sau đó buông người ra.