Zombie Bao Vây: Hướng Dẫn Sống Còn Ngày Tận Thế

Chương 48: Người Máy 6

Nói xong, liền đứng dậy khỏi mặt đất với tư thế hy sinh anh dũng, đưa mặt về phía 002.

Tôi đẩy mặt cậu ta ra.

"Đừng làm phiền, cậu ấy đang sạc điện."

Tiểu Bàn kinh ngạc, "Hả? Sao nhanh hết điện vậy?"

Tôi đoán, “Có lẽ là do trong đường hầm không dễ hấp thụ ánh mặt trời, cộng thêm hành động chiến đấu và chạy sẽ làm tăng tốc độ tiêu thụ điện năng.”

002 điều chỉnh góc mặt mình, quay lại một chút rồi nói, “Xin lỗi, không thể đáp lại yêu cầu trò chuyện của các bạn 48 giây trước, pin sắp hết. Để tránh tình trạng buộc tắt máy xảy ra lần nữa, thiết bị sẽ tự động chuyển sang chế độ pin yếu. “

“Vậy cậu cần sạc trong bao lâu?”

“Có thể khôi phục năng lượng trong nửa giờ.”

Vậy thì được, thời gian vẫn còn đủ.

Chỉ cần tăng tốc độ đi bộ, cho dù có nghỉ giải lao nửa tiếng, cũng có thể đi bộ đến Đại học Bắc Kinh trước khi trời tối.

Thuận thế chúng tôi quyết định nghỉ ngơi tại chỗ luôn.

Đắp lên người quá nhiều thứ, bây giờ mồ hôi nhễ nhại, tôi và Trần ca đều cởi lớp áo ngoài cùng bị dính máu.

Tiểu Bàn thì đang cảm thấy áy náy vì làm liên lụy 002, thậm chí còn không có thời gian để thay quần áo, chỉ ngồi cạnh 002, lải nhải nói chuyện với cậu ta.

Nhưng nhìn 002 có vẻ cũng vui, nên tôi cũng không nhắc họ, nói chuyện phiếm sẽ tiêu tốn năng lượng nhanh hơn.

Lâu rồi không cắt tóc, đầu tôi bây giờ bê bết máu và rất bết dính.

Nhìn cái đầu cạo trọc của Trần ca trong hầm trú ẩn trước đây, thật là nhẹ nhàng khoan khoái và phấn khích.

Phát hiện ra tầm nhìn của tôi, Trần ca ngầm liếc cái đầu bù xù của tôi, phê bình: “Quả thực là rất giống cái ổ gà đấy.”

Nói xong anh ấy cầm rìu lên, “Để anh sửa cho cậu nhé?”

Thấy tôi do dự, Trần ca còn tìm một vũng nước đọng, rửa sạch sẽ phần thịt thối rữa còn bám trên lưỡi rìu.

Ấy, không cần phải ân cần như thế chứ ...

"Có tới không?"

"Đến, đến ..." Tôi cắn răng.

Thật sự không tiện dùng rìu cắt tóc, cũng may là động tác của Trần ca linh hoạt nên ít nhất thì tôi sẽ không bị thương.

Tóc rối được cắt đi, quả thật đầu nhẹ hơn rất nhiều, xung quanh không có gương soi, tôi cũng không nhìn được thành phẩm như nào.

Tuy nhiên, trong những trường hợp đặc biệt, cũng không cần thiết phải quá hiệu quả.

Trần ca dừng tay, Tiểu Bàn vội vàng chạy lại gần xem xét, “Vô cùng đỉnh, rỉa rất chi là nghệ.”

Trần ca cười ném tới một cái chai, Tiểu Bàn vội vàng nhận lấy, cười toe toét.

“Aizzz, nhưng mà tiểu Trang ca, sao mà anh cạo tóc đi, lại trông giống 002 thế nhở.”

Tôi đạp cậu ta một cước, “Chết tiệt, cậu mắt cận lòi à, không đeo kính thì nhìn ai chả như ai.”

“Rắm, mặc dù em rất thích chơi game, nhưng tuyệt đối không có bị cận, anh chính là một cái máy! ”

002 lúc này cũng cúi đầu, hết chế độ pin yếu, đèn phía sau gáy chuyển thành màu trắng.

Trần ca nhìn cậu ta một chút, lại nhìn tôi một cái, bật một tiếng "vãi", "Đừng nói, hai người không chỉ có chút giống nhau, đặc biệt là ánh mắt, thật là giống y như đúc."

Rồi sau đó, 002 cũng bu tới, mặt không thay đổi ngơ ngác nhìn chằm chằm tôi, một lúc sau mới nói: "Sau khi đối chiếu quét ảnh, mắt bạn giống tôi đến 95%. Bạn rất giống tôi."

Anh trai à, anh là người máy, cho dù có giống nhau, thì phải là anh giống tôi, được không?

Một lúc sau, Tiểu Bàn lắc đầu, "Anh tiểu Trang, anh bị rám nắng rồi. Em nhớ khi chúng ta gặp nhau lần đầu, anh là người da rất trắng, bây giờ ngay cả một cái mặt hơi trắng cũng không được.”

Tôi miễn cưỡng lấy máy tính bảng ra xem giờ.

Thấy không còn nhiều thời gian, lúc này cả ba người mới ngừng đùa giỡn và lên đường đến Đại học Bắc Kinh.

Để tránh lũ thây ma, chúng tôi đi bộ dưới trời nắng, tốc độ không hề chậm, chẳng mấy chốc cả người đầy mồ hôi.

Nhìn thấy cổng khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh hiện ra trước mặt, 002 dừng chân tại chỗ, không bước tiếp.

“Có chuyện gì vậy?”

“Liên quan đến những câu hỏi riêng tư, không thể trả lời. Tôi muốn tách khỏi các bạn, tốt nhất là đừng đi theo.”

Đã chuẩn bị tinh thần từ trước, chúng tôi cũng không ngạc nhiên.

Tiểu Bàn lịch sự chào tạm biệt, “Được rồi, tạm biệt.”

Quay người bước vào cổng trường Đại học Bắc Kinh, hai mươi phút sau, trong khu ký túc xá, chúng tôi nhìn thấy 002 bước vào từ cổng phụ.

Sau khi bắt găp người bạn nhỏ 002 sững người đứng tại chỗ, sau giây phút bối rối đó, Tiểu Bàn nói một cách quen thuộc, "Thật là trùng hợp! Điểm đến của chúng ta có vẻ giống nhau, như đã nói từ trước, bọn tôi không biết cậu sẽ đến đây đâu. Cái này gọi là định mệnh!"

Cậu ta biểu diễn quá cường điệu khiến tôi không thể không che mặt.

Lừa dối một đứa trẻ hai tuổi, mà không cảm thấy chột dạ sao?

Bầu trời đen kịt buông xuống, Trần ca cau mày, “Trời sắp tối rồi, zombie không còn bị hạn chế nữa, chúng ta nhanh chóng vào ký túc xá trốn đi.”

002 ngăn chúng ta lại, “Không, không có người biến dị ở đây.”

Tôi có chút khó hiểu. “Ý cậu là gì?"

Khuôn viên trường học lớn như vậy, dân cư tập trung đông đúc, sao lại không có xác sống cho được?

002 lắc đầu, bày tỏ không thể trả lời các câu hỏi riêng tư.

Một chùm sáng mạnh đột nhiên chiếu tới, buộc người ta phải nhắm mắt lại, Tiểu Bàn sợ tới mức kêu lên "Ai ui".

Sau đó một giọng nữ vang lên, giọng điệu lười biếng, “Bởi vì có từ trường, cho nên trong phạm vi lớn khu vực Bắc Kinh sẽ không có thây ma.”

Phía sau chùm ánh sáng mạnh, không thể nhìn rõ bóng dáng của người phụ nữ cầm đèn pin.

Trần ca cảnh giác giơ rìu chặn phía trước, “Ai đó!”

Tôi cũng vô thức lùi lại một bước.

Giọng nữ mang theo ý cười, "Quả nhiên cậu có thể sống sót, nhưng mới đó mà không nhận ra tôi nữa sao? Trang Khâm.”

Cả người tôi cứng đờ, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra giọng nói quen thuộc.

"Cô chủ?"