Sắc Đạo Giả

Chương 112: Chơi Quỷ (2)

"Chủ nhân, người làm gì vậy? Thϊếp đau..." Cơ thể Tử Anh khẽ run, từng tiếng thút thít đáng thương phát ra trong cổ họng.

Tố Vương mặc kệ nàng, đâm mũi kim lên nhũ hoa còn lại. Tử Anh vùng dậy, bốn sợi dây trói tứ chi đứt đôi. Nàng muốn đẩy Tố Vương ra khỏi, nhưng Vấn Phong phản ứng rất nhanh, chớp nhoáng mà xuất hiện trước mặt. Hai tay của Tử Anh bị Vấn Phong giữ chặt, dục khí khổng lồ tuôn vào trong cơ thể mà kiềm chế quỷ lực.

Tố Vương đẩy nàng nằm xuống một lần nữa, Vấn Phong thì đặt hai tay của nàng lên trên đầu, để lộ hai hốc nách trơn láng yếu đuối. Tử Anh vùng vẫy, muốn thoát khỏi. Nhưng nàng ta đâu có sức mạnh cơ bắp, quyền năng duy nhất là quỷ lực đã bị Vấn Phong khoá lại.

"Chủ nhân, thϊếp sẽ ngoan ngoãn làm một con Sắc Quỷ mà... Người đừng chọc ti của thϊếp..." Tử Anh nức nở thành lời.

Nhị nam thấy nàng phản kháng, da^ʍ tâm không tan mà càng tăng. Cả hai cười khà khà khiến cho con quỷ như Tử Anh cũng sợ hãi. Nàng vùng vẫy càng thêm mãnh liệt. Nhưng tất cả nỗ lực đều vô dụng.

Tố Vương đâm xuyên đầu ti còn lại. Hắn làm thật chậm rãi để Tử Anh có thể cảm nhận hết tất cả. Tử Anh điên cuồng lắc đầu, tóc dài múa may.

"Chủ nhân... Thϊếp xin! Thϊếp xin! Thϊếp đau quá! Người dừng lại đi! Không!"

Tiếng thét của Tử Anh kéo dài và vang vọng, khắp toàn thành đều nghe thấy. Huyết Nữ cùng bốn thư sinh cười ngả ngớn trước phản ứng của Tử Anh. Dù là quỷ, nhưng trên giường chẳng khác gì một nữ nhân bình thường. Các khách nhân khác cũng hứng thú cực kỳ, vừa nhìn ma nữ đau khổ vừa thủ da^ʍ.

Cơ thể Tử Anh xụi lơ, cơ bắp dại ra mà nằm trên giường. Tố Vương gỡ khăn bịt mắt cho nàng.

Đôi mắt của Tử Anh thẫn thờ vô định, lệ tuôn không ngừng, trông thật sự rất tội nghiệp. Vấn Phong thích thú liếʍ một bên má của nàng, nước mắt cũng có vị chát y hệt như nước l*и.

Tố Vương ném mũi kim đi, lấy ra hai vòng khuyên bằng bạc và nhét nó vào nhũ hoa của Tử Anh. Nàng ta không hề có phản ứng gì, tâm thần chịu đựng đau đớn, cơ thể mặc cho Tố Vương làm việc.

Vấn Phong cực kỳ biết điều, đi lấy cái khăn trong lúc đại ca làm việc. Khi gã quay trở lại thì khuyên cũng gắn xong. Vấn Phong lau cái khăn ướt lên ngực Tử Anh, xoá đi dòng máu đỏ trên đó.

"Ma nữ này thật sự kì quái. Có máu có nước mắt không khác gì người thường." Vấn Phong bình luận. Gã nghiêm túc ngồi một bên quan sát.

Tố Vương không nói gì, cơ thể lui xuống háng của Tử Anh. Hắn nghiêng đầu nhìn âʍ ɦộ đẹp đẽ phi nhân loại.

Một cú đâm mạnh mẽ và bất chợt. Tử Anh vốn đang mất hồn, ngay lập tức phản ứng. Nàng ta đau đớn nghiến chặt răng, mắt nhắm tịt. Bàn tay thon vội vàng chạy xuống dưới mà chặn Tố Vương, nhằm giảm tốc độ của hắn.

"Chủ nhân! Người chậm chút! Hức! Ta chết... Ta chết mất... Hự!" Tử Anh đứt quãng cầu xin.

"Ngươi đã chết rồi, con quỷ bé nhỏ." Tố Vương không chậm lại, dươиɠ ѵậŧ ra vào còn nhanh và bạo lực hơn.

Tử Anh dùng cả hai tay đẩy, cố gắng chống đối nhưng chẳng có tác dụng. Nước mắt nàng tuôn không ngừng. Nước l*и cũng phun ướt nhẹp.

"Không! Không được! Sướиɠ quá! Thϊếp chịu không nổi!" Tử Anh há to miệng, lưỡi thè ra mà thở như chó.

Một dòng máu đỏ chảy ra từ trong âʍ đa͙σ của Tử Anh, con ma nữ này vậy mà cũng có màn trinh như người.

"Thu được Quỷ Linh Nguyên Âm." Âm thanh của Sắc Đạo Thư vang lên.

Tố Vương chậm lại cơ thể, nhíu mày tiếp thu thông tin vừa rồi. Tử Anh đặt tay lên trán, gấp gáp mà thở, thừa cơ nghỉ ngơi một lát.

"Quỷ Linh... Chữ Linh này..." Tố Vương búng nhẹ ngón tay, hình chiếu bên ngoài tắt ngỏm.

Khách nhân thất vọng than thở, đang tới đoạn hay mà bị cắt. Huyết Nữ chớp mắt, động hàng mi liễu. Trong lòng suy đoán chuyện gì đã xảy ra.

"Có chuyện hả đại ca?" Vấn Phong nói.

"Không có gì. Ta cần kiểm tra chút việc."

Sắc Đạo Thư hiện ra, trang sách nhanh chóng lật qua, dừng lại ở nơi ghi chép bản nâng cấp Trấn Linh Thạch. Cái giá để đổi lấy nó là Cửu Linh Nguyên Âm. Ban đầu khi Tố Vương đọc chữ "cửu linh" này, hắn nghĩ hẳn là một loại nguyên âm đặc biệt nào đó. Nhưng hiện tại...

"Sắc Khu Trấn Linh Thạch Cấu Tạo Thuật: Bản nâng cấp này tăng cao sức ảnh hưởng, trừ phi là chân tiên nếu không bất khả kháng.

Giá: Cửu Linh Nguyên Âm (1/9)."

Một trên chín, Sắc Đạo Thư đã hiển thị như vậy, có nghĩa Cửu Linh Nguyên Âm không phải là một nguyên âm tên Cửu Linh, mà là chín nguyên âm của chín thể loại sinh linh khác nhau. Tố Vương hiện tại còn nắm giữ nguyên âm của Bá Nhi và Hoài Hân, nhưng chúng lại không tính vào Cửu Linh Nguyên Âm, như vậy Nhân Linh không phải là một linh.

Tố Vương phân giải Sắc Đạo Thư, tập trung trở lại công việc quan trọng. Hông bắt đầu ra vào, tốc độ tăng lên từ từ để Tử Anh làm quen. Âʍ đa͙σ nàng ta khít rịt, bọc chặt lấy dươиɠ ѵậŧ cực kỳ sướиɠ. Đã như vậy, độ trơn trượt còn vượt xa những cái l*и khác, tạo cảm giác tê tái gấp bội. Âʍ đa͙σ có sẵn dịch nhờn tiết ra để bôi trơn, nhưng độ trơn của Tử Anh cứ như là dùng thêm kem ngoài. Lỗ l*и hẹp nhưng dễ ra vào, hai thứ kết hợp với nhau khiến Tố Vương sướиɠ rên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Anh hồng hào, nàng ta che lấy miệng, cố gắng không phát ra âm thanh quá lớn.

"Chủ nhân... Đa tạ vì người đã thương tiếc cho thϊếp." Tử Anh thì thầm.

Tố Vương kéo tay nàng ta ra khỏi, ngắm nhìn dáng vẻ hiện tại của con ma nữ. Đôi môi hồng hào run rẩy đầy yểu điệu, cặp mắt tròn xoe long lanh ánh nước, da mặt mỹ miều không nhược điểm, từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán. Dáng vẻ mỏng manh hơn cả nữ nhân bình thường, thật sự rất dễ bị mê hoặc.

Tố Vương bóp lấy bầu vυ' nàng ta, ngón tay vân vê nhũ hoa vừa bị xiên. Tử Anh co người lại, khuôn mặt nhăn nhó, cố gắng không kêu than.

Tố Vương búng tay. Hình chiếu lần nữa quay trở lại. Khách nhân bên dưới hoan hô cuồng nhiệt. Đồng thời, hắn níu lấy khuyên ngực của Tử Anh. Lớp da giả tạo truyền đến một cơn đau điếng thẳng đến quỷ hồn. Tử Anh thét gào, nước mắt lại chảy.

Huyết Nữ thở phì phò, con đĩ cuồng bạo da^ʍ như nàng thấy người khác đau đớn thì nứиɠ hết cả lên, âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ rỉ nước. Nàng ta tách tà váy ra khỏi bộ trang phục, vải mỏng rớt xuống để lộ âʍ đa͙σ đẹp đẽ, cái mông căng tròn đẹp xa Tử Anh, chỉ thua mỗi Hoài Hân.

Huyết Nữ xoay lưng, chà xát khe mông lên dươиɠ ѵậŧ gân guốc của Triển Bằng. Hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ, da^ʍ tâm bùng nổ. Triển Bằng nâng cả cơ thể Huyết Nữ và ngồi lên ghế. Dươиɠ ѵậŧ thì đâm vào hậu môn nhăn nhúm của nàng ta. Ly Đồng hừng hực sấn tới, đâm lỗ trước của Huyết Nữ, cơ thể nàng ta mỹ miều săn khoẻ, chạm vào thôi cũng run rẩy toàn thân. Nàng ta cứ như thế để cho hai vị tiểu sinh chơi hai đường, biểu cảm thoả mãn đầy câu hồn.

Trong vương phòng, Tử Anh trợn ngược mắt. Dươиɠ ѵậŧ của Tố Vương tê dại đến mức át đi tất cả những cảm giác còn lại của ma nữ. Nàng ta đứt dây xấu hổ, cứ thế mà rêи ɾỉ to lớn. Âʍ ɦộ bên dưới cứ vài giây là đạt cực khoái, nước ra nhuộm ướt cả giường.

Tử Anh rốt cuộc hiểu vì sao Tố Vương lại bảo nàng tu sắc đạo. Cảm giác thần tiên bay bướm như thế này, có ai mà không nghiện. Hông nàng ta run lên theo từng nhịp tiến của dươиɠ ѵậŧ, tâm thần trầm luân vào trong du͙© vọиɠ.

Vấn Phong lúc này sán tới, dươиɠ ѵậŧ chạm lên mặt của Tử Anh. Mùi dươиɠ ѵậŧ nam tính khiến nàng ta thèm thuồng, Tử Anh tự giác mà há miệng ngậm lấy, bờ môi ra vào thân ©ôи ŧɧịt̠ cực nhanh. Háng Vấn Phong điên dại, gã hít sâu cảm thụ màn khẩu da^ʍ cuông nhiệt. Trước giờ Vấn Phong chỉ thích được mẫu thân khẩu da^ʍ, kỹ thuật của Vũ Kim đẳng cấp nhất, bú chim sướиɠ xa những người khác. Nhưng hiện tại, con Kim đã có một đối thủ cạnh tranh.

Vấn Phong chẳng hiểu kỹ thuật của Tử Anh từ đâu ra. Có lẽ là tự biết. Tố Vương cứ luôn miệng gọi nàng là Sắc Quỷ, chắc vì thân phận này nên Tử Anh mới bẩm sinh lão luyện.

Bọn họ vần vũ một hồi nhưng Tố Vương còn chưa lêи đỉиɦ. Hắn dựng nàng ta ngồi lên đùi mình, dùng trọng lực mà khiến dươиɠ ѵậŧ đi sâu vào trong cơ thể hơn. Tử Anh ôm chặt lấy hắn, cằm tựa lên vai, khuôn mặt ngơ ra vì sướиɠ.

Vấn Phong ngay lập tức tiến tới, đầu khấc chui vào khe mông. Tử Anh kì quái trong lòng, còn đang hiếu kỳ chuyện gì xảy ra thì ©ôи ŧɧịt̠ thứ hai đi vào trong c̠úc̠ Ꮒσα. Nàng ta toé nước mắt, họng phát ra tiếng hừ hự mềm mại.

Nguyên một đời người chưa gần nam nhân, sau khi chết rồi thì lần đầu bị hai người chơi cùng lúc. Tử Anh gục lên trên vai Tố Vương, mất luôn khả năng giao tiếp, cơ thể nhũn ra mà tiếp nhận tất cả.

Vấn Phong phấn khích đẩy nhanh, hậu môn nàng ta trơn tru kinh khủng, cứ như là một cái âʍ đa͙σ thứ hai. Hai người cứ thế mà ép dính Tử Anh, cơ thể nàng ta tuôn mồ hôi nhễ nhại, làn da bóng láng run rẩy từng đợt sóng.

Không biết bao lâu trôi qua, hai dòng tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi đi vào trong cơ thể Tử Anh, lấp đầy hai đường hầm. Nàng ta co giật cái hông, cùng với hai người lêи đỉиɦ cùng lúc.

"Chủ nhân... Thoải mái quá... Thϊếp biết ơn vì người đã ra bên trong." Tử Anh úp mặt vào cổ Tố Vương, đôi môi mềm mại hôn lấy làn da chai sạn của hắn.

Tố Vương nâng cằm nàng lên mà hôn, hai người đá lưỡi cuồng nhiệt, nước dãi kết thành một đường dài ở giữa.

Tử Anh sướиɠ đến tận xương cốt, nàng thật sự có chút kì quái với bản thân. Lớp da này rõ ràng không có thật, chỉ do quỷ thuật thiên phú của nàng hoá thành, vậy mà lại không khác gì một cơ thể sống. Ngoại trừ một số điểm khác biệt nhỏ. Tử Anh chẳng cảm thấy đói khát, có thể ăn uống như thường, nếm trải tất cả. Nhưng đó chỉ là để thưởng thức ẩm thực, không vì sinh tồn. Một khía cạnh khác là lớp da mặc định này của nàng dựa trên dáng vẻ lúc còn sống mà thành.

Dung mạo vẫn là dung mạo của Bạch Tử Anh, nhưng có một nét ma ảo và mê hoặc khó cản. Da nàng cũng trắng và sáng hơn nhiều lúc còn sống. Bầu vυ' tròn hơn, cặp mông căng hơn, ngay cả hương thơm cũng đầy lưu luyến. Tất cả như muốn biến Tử Anh thành một vưu vật người người tranh giành.

Tố Vương nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên giường, mái tóc đen như đêm của nàng xoã ra mượt mà. Hắn ngồi bên giường, Vấn Phong thì thay vào, chơi cái l*и có tinh sẵn.

Tố Vương vuốt tóc mai của Tử Anh và nói: "Bạch Cốt Tinh, ngươi đối với ta rất là quý báu."

Bạch Tử Anh xấu hổ, hai má đỏ hơn rõ thấy. Trong lòng nàng thì nghĩ chẳng lẽ chủ nhân yêu bản thân. Sự thật thì Tố Vương đang nói tới sức mạnh của Chư Hầu. Bạch Cốt Tinh có khả năng thành lập một quân đoàn xương cốt. Thậm chí sau này còn có thể kiến tạo một vương quốc Cốt Quỷ. Thế lực này chỉ cần nuôi dưỡng tốt, sẽ trở thành một con cờ cực kỳ hữu dụng trong hoài bão nhuộm hồng thế giới của Tố Vương.

Vân Sơn Động, Thần Biến Môn. Hai tiên môn của Ngao Liêu và Cửu Long. Thiên Triều rộng lớn, Man Lạp cuồng bạo, hai quốc gia này có thế lực huyền đạo gì còn chưa biết. Tố Vương phải chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống.

Vấn Phong trầm trồ thốt lên: "Đại ca, nàng ta lại chảy máu nữa?"

Tố Vương nhíu mày nhìn sang, hắn vươn tay tới, truyền dục khí vào bộ da của Bạch Cốt Tinh.

"Đệ tạm thời lui ra một chút." Tố Vương nói. Vấn Phong nghe lời rút dươиɠ ѵậŧ.

Trong cảm nhận của Tố Vương, màn trinh của Tử Anh vậy mà đang tự động lành lại.

"Tử Anh, ngươi có khả năng khôi phục cơ thể à?" Tố Vương nói.

Bạch ma nữ gật đầu: "Thϊếp có khả năng tạo ra cơ thể, tất nhiên cũng có thể hồi phục nó về trạng thái ban đầu."

"Ngươi có thể ngưng khả năng này lại được không?"

Tử Anh gật đầu, màn trinh của nàng cũng ngưng hồi phục. Tố Vương thì nhướng mày, trong lòng suy ngẫm. Da thịt của Tử Anh là một bộ trang phục do nàng biến ra, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần quỷ lực còn tại thì nàng sẽ không ngừng giữ nó ở tình trạng tốt nhất. Mà tình trạng này là khi cơ thể còn trong trắng.

"Nếu nói như vậy..." Tố Vương lẩm bẩm. Hắn để Tử Anh khôi phục lại trinh trắng, sau đó đυ.c thủng nàng ta một lần nữa. Đáng tiếc, không có thêm nguyên âm nào.

Mặc dù như thế, cái đặc điểm này rất đáng để lợi dụng. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Anh hùng nào có thể vượt qua sự mê hoặc của một người con gái trong trắng và đẹp đẽ như Tử Anh.

"Nàng bị cái gì vậy, đại ca?" Vấn Phong hỏi.

"Không bị cái gì. Vì là quỷ thân nên nó luôn hồi phục về trạng thái ban đầu. Cho nên Tử Anh... dù bị chơi bao nhiêu lần vẫn còn trinh."

Đám khách nhân bên dưới cứng ngắc như tượng. Một nữ nhân luôn luôn trong trắng, trên đời còn có thể loại này? Như thế thì làm gì có thằng đàn ông nào chịu nổi.

Bọn họ suy nghĩ có chút lệch lạc, thật sự chỉ có trạng thái của Tử Anh là quay về ban đầu, nhưng nàng vẫn bị nhờn thuốc, làʍ t̠ìиɦ nhiều sẽ chai dần như Huyết Nữ, Vũ Kim. Hoài Hân bên kia mới thật sự là mãi mãi trong trắng, chỉ là cơ thể của nàng không khôi phục như Tử Anh.