Sắc Đạo Giả

Chương 110: Văng não (4) - Kết

"Thϊếp chết mất... Vương... Đau quá..." Hoài Hân há to miệng mà nói, giọng ngọt liệm và ngắt quãng.

Cả ba người dính lấy nhau trên sân khấu, Hoài Hân bị kẹp ở giữa hai ©ôи ŧɧịt̠ to lớn, chúng đâm vào sâu thẳm trong cơ thể, quậy tung hai cái lỗ yếu đuối và nhạy cảm.

Con Cổ bỗng rung lên, Hoài Hân ngửa cổ mà co giật, hàm răng nghiến chặt, ý chí chống chịu với xúc cảm cường liệt. Hai chân mất sạch sức lực mặc cho nhị nam hành hạ. Mặc dù rất khó chịu, rất thống khổ. Nhưng tất cả cảm giác đó đều bị sắc công nhanh chóng biến đổi thành lạc hồn tiên cảm. Thêm cái kỹ năng "nhạy cảm" mắc dịch khiến Hoài Hân chẳng thể làm quen, nàng mỗi lần bị chơi thì linh hồn đều vỡ vụn, không bao giờ có thể trở nên như những sắc nữ khác. Kỹ thuật cũng vì thế, không thể nào khá nổi.

Cứ tưởng tượng, một tình nhân nhỏ bé, vì quá mỏng manh, chạm nhẹ thôi là khiến nàng ta xụi lơ. Cho dù nàng có kỹ thuật giường chiếu cao siêu gì trong đầu, cũng không thể sử dụng.

"Hức! Đau... Nhưng sướиɠ... Nhưng đau... Thϊếp điên mất, Vương..." Hoài Hân khổ sở nói. Nước mắt giàn giụa ra hai má, trông nàng đáng thương và mê hoặc một cách kì lạ.

Vì nhạy cảm, nên đau đớn như lần đầu rách trinh. Vì sắc công, mọi khó chịu biến thành tê tái. Nhưng nhạy cảm lại khiến cơn đau quay lại, day dứt không tan. Hoài Hân cứ như thế tuần hoàn trong vòng xoáy vô tận, một địa ngục, nhưng cũng có thể nói, một thiên đàng của nɧu͙© ɖu͙©.

Hoài Hân gục lên vai Vấn Phong mà bất tỉnh. Tâm thần nàng chẳng thể chịu thêm hành hạ nên tự động tắt đi để bảo vệ bản thân. Vấn Phong ngay lập tức chậm lại, gã mới chỉ ra có một lần mà thôi, cơn nứиɠ vẫn còn dai lắm, còn cᏂị©Ꮒ dài dài được.

Vấn Phong vốn có sức rất bền, chơi nửa tiếng chưa chắc ép gã ra sữa. Nhưng vì sắc công mới tăng, dây thần kinh nhạy hơn rất nhiều nên Vấn Phong dễ ra hơn lúc trước. Cần một thời gian làm quen mới chai như xưa.

Tố Vương cũng nhận ra tình huống của Hoài Hân, hắn không có rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, thay vào đó ép sát hơn, đôi mắt quan sát khuôn mặt yên tĩnh của nàng.

"Tính sao, đại ca?" Vấn Phong nói.

Tố Vương nở nụ cười, hông ra sức đẩy. Từng tiếng bành bạch chói tai vang lên, dươиɠ ѵậŧ quậy phá hậu môn của Hoài Hân. Vấn Phong cười lớn, cơn nứиɠ dâng trào mà cọ xát vách l*и của nữ kiếm khách. Cơ thể của Hoài Hân giật bắn, nàng ta choàng tỉnh, khuôn mặt nhăn nhó vì xúc cảm đau sướиɠ hành hạ.

"Ngừng lại! Làm ơn... cho thϊếp nghỉ chút... Không chịu nổi nữa..." Hoài Hân bấu lấy cơ thể của hai nam. Dục khí hai người tràn vào bên trong cơ thể nàng, giao thoa với dục khí bản thân, từ đó khiến Hoài Hân điên dại hơn gấp ngàn lần.

Cảm giác bị cᏂị©Ꮒ đối với Hân giống như là ăn đồ cay. Đồ cay rất ngon, nhưng ăn vào quá khổ sở. Làʍ t̠ìиɦ cũng như vậy. Bị chơi rất sướиɠ, nhưng nàng đau đến muốn chết đi sống lại.

"Không!" Hoài Hân thét dài, eo co giật mà tuôn ra âm khí trắng trong. Tình thủy chảy xuống thân của Phong, Vương hai người, nó ấm áp và đầy hư hỏng.

Hoài Hân vươn tay chạm lấy khuôn mặt Tố Vương, môi chuyển động: "Hôn... Hôn thϊếp đi..."

Nàng biết hai tên cầm thú này sẽ chẳng tha cho mình, đã như vậy thì nàng cố gắng không để ý tới cơn đau và tập trung vào cơn sướиɠ. Lưỡi thơm thè ra chiến đấu với lưỡi da^ʍ của Tố Vương. Nàng ta vừa chơi, vừa hôn, vừa tiết nước bên dưới, vừa khóc ròng rã phía trên. Thật sự không hiểu một nữ nhân chứa nước ở đâu mà nhiều đến thế.

Hoài Hân nhìn xuống bên dưới. Các khách nhân đang chăm chú lấy nàng. Họ chăm chú cảnh nàng bị hai nam nhân lăng nhục, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dâʍ đãиɠ bị hành hạ lên xuống không ngừng. Ánh mắt của họ thèm muốn và bốc lửa. Bất kì một ai ở đây đều sẽ không từ chối việc hϊếp nàng. Trong đó có cả phụ thân và những biểu đệ, đại bá ruột thịt.

Nàng thấy Kính Đạt thở phì phò, đôi mắt trợn trừng lên cặp ngực hấp dẫn của bản thân. Nàng thấy trưởng lão Kính Quân, ông già chẳng kém tuổi phụ thân là bao, nhìn nàng mà liếʍ láp khoé miệng. Chắc là tưởng tượng cảnh được chơi nàng. Các biểu đệ thì không rời cặp mông đang liên tục tạo sóng của nàng, chứng kiến cảnh hai ©ôи ŧɧịt̠ ra vào hai lỗ quý báu của bản thân.

Hoài Hân thút thít một cách tội nghiệp. Nàng vừa đau vừa nhục, l*и và đít thì xướng lên bài ca dâʍ ɖu͙©, được thoả mãn một cách không tưởng.

Nhị nam đồng thời ép sát, háng đυ.ng lên da thịt của Hoài Hân. Hai dòng nước sền sệt và ấm nóng đi vào trong cơ thể, cảm giác kì quái đến không thể nào diễn tả. Hoài Hân mềm nhũn toàn thân, ngã lên ngực của Tố Vương. Hai bầu vυ' mềm nhấp nhô lên xuống, nhũ hoa cứng ngắc nứиɠ tình.

"Cho... Cho thϊếp nghỉ ngơi... Thϊếp xin mà..." Hân vô lực thành lời, tiếng như thì thầm, hai rặng mây đỏ lơ lửng giữa má.

Tố Vương đút ngón vào trong miệng Hoài Hân mà quậy, cầm lấy cái lưỡi và chậm rãi rút ra. Hoài Hân ngoan ngoãn phối hợp, há to miệng và thè lưỡi hết cỡ. Tố Vương đứng dậy, đặt đầu khấc lên lưỡi nàng.

Bị đυ.c thì Hân không chịu nổi, khẩu da^ʍ thì nàng không sợ. Hoài Hân mê luyến liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ cho Vương, nếm trải mùi vị của cây thịt đã đâm vào c̠úc̠ Ꮒσα của bản thân. Tố Vương chậm rãi tiến gần, ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc từ tốn đi xuống cổ họng nàng. Từ bên ngoài có thể thấy được cổ Hân phồng lên vì vật lớn bên trong. Một dòng nước ấm bắn vào cổ họng, đi vào dạ dày.

Hoài Hân trợn to mắt. Đây không phải tinh. Nhưng nàng không né tránh, bình tĩnh ngồi mà nuốt lấy dung dịch dơ bẩn.

Kính Đạt bên dưới thấy cảnh này, dươиɠ ѵậŧ lão chẳng kiềm nổi nữa mà xuất tinh. Hầu nữ bên dưới nuốt lấy ngon lành, không để rớt một giọt.

Tố Vương rút dươиɠ ѵậŧ ra, ngay chỗ niệm đạo còn vươn lấy một giọt dịch vàng.

"Còn dư kìa. Liếʍ nó đi." Hắn nói.

Hoài Hân không biết xấu hổ, liếʍ lấy giọt nước bẩn cuối cùng của hắn. Nàng ợ một tiếng, bụng nhộn nhạo mắc ói.

Vấn Phong bỗng thốt lên: "Ngươi Nhị Phẩm rồi?"

Hoài Hân chú ý lại thân thể. Hiện tại không bị chơi, nàng mới suy nghĩ bình thường được.

"Ủa? Thật kìa. Ban nãy ta mới Nhất Phẩm Sơ Kỳ..." Hoài Hân nghi hoặc lẩm bẩm. Nàng nhìn về phía Vương, mong hắn sẽ giải thích.

"Do ta vừa cường hoá thể chất của ngươi nên mới vậy. Thu hoạch khi song tu... tam tu tăng lên đáng kể." Tố Vương nói.

"Sao đại ca không nâng tu vi của nàng như ta luôn?" Vấn Phong hiếu kỳ nói.

"Nâng lên cũng được. Nhưng như vậy sẽ xảy ra hiện tượng mất cân bằng. Sáng này nghĩa mẫu suýt gϊếŧ chết Tử Anh nhớ không?"

"Ra là thế. Vậy đại ca cũng nâng thể chất của ta lên đi."

Tố Vương trả lời: "Tu vi của ngươi quá cao. Nâng thể chất sẽ nâng luôn sức lực. Ngươi không muốn trong lúc làʍ t̠ìиɦ lỡ sung quá mà sát hại luôn Vũ Kim chứ?"

Vấn Phong lắc đầu lia lịa.

"Hiện tại cứ như thế đi. Chờ ta kiếm được biện pháp hãy tính."

Còn một lý do khác Tố Vương không nói. Nâng thể chất rẻ hơn nhiều so với nâng tu vi. Cái sau thì nhìn thấy lợi tức ngay trước mắt. Cái đầu thì là đầu tư lâu dài nhưng không hữu dụng ngay lúc đó. Tố Vương chỉ tốn ba ngàn dục tính để nâng thể chất cho Hoài Hân. Nếu nâng tu vi nàng lên thập phẩm thì phải mất tận hai mươi ngàn.

Cả ba chậm rãi mà đi xuống sân khấu. Cặp chân Hoài Hân run lẩy bẩy, Vấn Phong phải dìu nàng ta cho khỏi té. Tố Vương thì triệu hồi Sắc Đạo Thư mà xem xét nội dung của Sắc Đạo Nô.

"1. Triệu Vũ Kim:

Linh căn: Dục Hoả.

Thể chất: Tốt (2/10)

Tu vi võ đạo: Thập Phẩm Vô Chủng viên mãn.

Tu vi huyền đạo: Không.

Võ công: Tiểu Vô Tướng Công.

Võ pháp: La Toàn Hoàn (viên mãn).

Kỹ năng thiên phú: May vá.

2. Huyết Ngọc Hương:

Linh căn: Mộc.

Thể chất: Tốt (1/10)

Tu vi võ đạo: Thập Phẩm Vô Chủng viên mãn.

Tu vi huyền đạo: Không.

Võ công: Tiểu Vô Tướng Công.

Võ pháp: Sắc Lăng Thương (viên mãn).

Sắc Đạo Ấn (phế): Bỉ Ngạn Huyết Hoa: Có khả năng kết tinh Hồng Huyết, chữa lành các vết thương trong nháy mắt

Kỹ năng thiên phú: Nấu ăn.

3. Lâm Vấn Phong:

Linh căn: Kim.

Thể chất: Tốt (5/10)

Tu vi võ đạo: Thập Phẩm Vô Chủng Viên Mãn.

Tu vi huyền đạo: Không.

Võ công: Tiểu Vô Tướng Công.

Võ pháp: La Toàn Hoàn (viên mãn).

Kỹ năng thiên phú: Chặt cây.

4. Hà Hoài Hân:

Linh căn: Phong.

Thể chất: Tốt (3/10)

Tu vi võ đạo: Nhị Phẩm Sơ Kỳ.

Tu vi huyền đạo: Không.

Võ công: Tiểu Vô Tướng Công.

Võ pháp: Độc Cô Cửu Kiếm - Tổng Quát Thức (tiểu thành)

Kỹ năng thiên phú: Nhạy cảm.

Vũ khí: Hồng Cổ Kiếm."

"Hửm? Thông tin thể chất lại hiện ra. Quyển sách này thật quái." Tố Vương nghĩ thầm trong đầu. Trước đó kết thúc kì tân thủ, thông tin thể chất biến mất. Hiện tại dùng Chuyển Linh Thể Thuật, nó lại xuất hiện. Quyển thiên thư này đôi khi muốn làm gì thì làm, chủ nhân như hắn cũng thấy khó hiểu. "Hai trên mười lại là gì nhỉ?"

Huyết Nữ cùng Vũ Kim chạy tới, đỡ lấy Hoài Hân yếu đuối. Con Kim dâʍ đãиɠ, không kiềm được mà nhéo nhẹ nhũ hoa của Hoài Hân. Hai chân của nàng nhũn ra, cả người đổ ập vào cặp ngực to lớn của Vũ Kim. Con Kim càng nhìn càng thích, vuốt ve mái tóc của Hoài Hân.

"Tối nay ngủ chung với tỷ tỷ nhé, tiểu muội muội." Vũ Kim nói.

Hoài Hân hốt hoảng lắc đầu điên cuồng. Con Kim khét tiếng bền bỉ, thức cả đêm làʍ t̠ìиɦ cũng được. Hoài Hân bị chơi chưa được lâu thì bất tỉnh luôn. Nếu bị con Kim hành hạ, làm sao chịu được.

"Đừng lo. Ngoan. Tỷ tỷ thương." Vũ Kim kéo Hoài Hân đi, dục khí khổng lồ ép chặt khiến cho nàng không thể thoát khỏi.

Hoài Hân đáng thương vươn tay về phía Tố Vương cầu cứu. Hắn mỉm cười như có như không, vẫy tay tạm biệt. Hoài Hân khuất bóng cùng với Huyết Nữ và Vũ Kim.

Vấn Phong bắt chước thói quen vuốt cằm của Vương và nói: "Mẫu thân sung sức. Huyết Nữ cuồng bạo da^ʍ. Hoài Hân... khó toàn thây."

Tố Vương cười ha hả. Nàng ta mới bị chơi một lát đã đi không nổi. Gặp Kim Huyết chỉ có khổ hơn, có khả năng ngày mai chẳng rời giường được luôn.

"Đi thôi, Vấn Phong. Nhị huynh đệ chúng ta còn cứng như thế này. Phải xả cho hết." Tố Vương nói.

"Chúng ta gọi tỷ muội họ Tiết chứ?" Vấn Phong nói.

"Không. Có một thứ hay hơn nhiều. Con ma nữ mà ta mới dắt về."

Hai người dừng lại trước một căn phòng lớn. Sắc Vận Lâu từ khi được Tố Vương tiếp quản, nó có rất nhiều thay đổi. Lúc trước phòng chơi gái đều y chang nhau, cùng kích thước nhỏ bé, cách bài trí đơn giản. Sau đó nhờ sự trợ giúp của Tiểu Cẩu và lão Cong, rất nhiều gian phong được tái sắp xếp và trang trí. Thế phòng đại diện cho những căn phòng nhỏ cũ, rẻ tiền mà cũng bình phàm. Mật phòng đại diện cho những căn phòng cỡ trung và xa hoa.

Căn phòng mà bọn họ đang đứng trước là vương phòng. Trong toàn lâu chỉ có ba phòng tương tự. Hầu như đều do Tố Vương và những người gần gũi sử dụng.

Vấn Phong mở ra cánh cửa. Bên trong, căn phòng rộng rãi thoáng mát, ở giữa có một chiếc giường cỡ lớn, trông như của vua chúa. Ban công mở toanh có thể ngắm nhìn bên ngoài, hoặc được người ngoài chăm chú. Nội thất tráng lệ và lấp lánh ánh vàng. Vải hồng giăng khắp nơi đầy gợϊ ȶìиᏂ.

Tử Anh bị trói ở trên giường, tứ chi bị cột vào bốn góc, cả ngươi không thể nhúc nhích. Cơ thể nàng ta không mảnh vải, để lộ làn da hồng hào kiều diễm, bộ ngực mềm lộ liễu trước gió đêm, lôиɠ ʍυ lung lay như sợ hãi.

Tử Anh bị bịt mắt, miệng bị nhét thứ gì đó, con Cổ trong đít thì rung lên không ngừng. Nó đã bắt đầu rung kể từ khi nàng bị trói vào đây. Tất nhiên, đều là do Tố Vương sắp xếp.

Nàng ta giãy giụa trên lụa mềm, cổ họng phát ra từng tiếng rêи ɾỉ câu hồn. Âʍ ɦộ chảy nước ướt đẫm, mông thon đôi khi lại giật nhẹ.

"Nàng bị trói bao lâu rồi?" Vấn Phong nói.

"Tắm rửa xong là bị trói luôn. Ta đã dặn Ải Ma Ma sắp xếp cho nàng." Tố Vương cùng Vấn Phong đi đến bên giường, hai cặp mắt chăm chú mà nhìn cơ thể kinh tâm động phách.

Ban ngày bọn họ không chú ý tới, ban đêm mới phát hiện thân thể nàng ta có một sự thanh khiết kỳ lạ. Không phải sự trong sáng của một thiếu nữ ngây thơ. Mà giống như tà áo trắng rợn người giữa một nghĩa địa vắng vẻ.

Mặc dù rất quái, dươиɠ ѵậŧ cả hai chẳng có chút teo lại, chúng ngẩng cao chứng tỏ cho da^ʍ tính không hề giảm

Vấn Phong liếʍ khoé môi nói: "Cái này... Chúng ta sắp chơi quỷ... Thật sự là có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ."

Tố Vương vươn tay tới, gỡ ra vật bao lấy miệng nàng. Một ©ôи ŧɧịt̠ giả làm từ gỗ, dài gần hai mươi centimet. Nó tụt ra khỏi đôi môi của Tử Anh, bề mặt bóng loáng dính đầy nước dãi.

Nếu là người bình thường, Tử Anh chắc chắn là bị nghẹt thở từ lâu. May mắn, nàng ta chết sẵn rồi.