Sắc Đạo Giả

Chương 109: Văng não (3)

Mông tròn của Hoài Hân đổ ập lên giường, dung dịch trắng phau chảy ra từ trong âʍ đa͙σ. Cơ thể nàng bóng loáng mồ hôi, làn da ngọc ngà lấp lánh dưới ánh đèn l*иg.

Hoài Hân chẳng hấp thu dương khí của Tố Vương, cứ để nó âm ỉ trong cơ thể nhằm tăng cao khả năng mang bầu. Hắn lật ngửa nàng ra, tay vuốt nhẹ lên đôi má mịn màng.

"Từ nay ngươi là người của ta rồi. Ta nói gì ngươi nghe nấy. Ta bảo ngươi gϊếŧ ai ngươi cũng phải gϊếŧ. Ta bảo ngươi chơi ai ngươi cũng phải chơi." Tố Vương điềm đạm nói.

Hoài Hân ngồi dậy, áp mặt vào dươиɠ ѵậŧ của hắn, lưỡi thè ra liếʍ ngon lành, lau đi âm dịch và tϊиɧ ŧяùиɠ vươn ở trên.

"Thuộc hạ là của người. Người nói gϊếŧ ai ta sẽ gϊếŧ, người nói chơi ai ta cũng chơi." Hoài Hân dịu dàng nói.

Âm thanh của Sắc Đạo Thư vang lên: "Hà Hoài Hân trở thành Sắc Đạo Nô, thức tỉnh Phong linh căn, thức tỉnh kỹ năng thiên phú "nhạy cảm"."

Tố Vương rất ít khi bất ngờ, nhưng hôm nay có một chuyện thật sự vượt ngoài dự đoán. Sắc Đạo Nô hình thành chỉ khi bọn họ hoàn toàn dung hồn vào sắc, mãi mãi trung thành với Tố Vương. Tới nay thì ba người đã xuất hiện, Vũ Kim, Huyết Nữ, Vấn Phong. Hiện tại thì thêm Hoài Hân. Điều mà hắn không tính tới là nàng lại dễ dàng khuất phục như vậy.

Tố Vương duỗi tay, Hồng Cổ Kiếm xuất hiện, lưỡi kiếm hồng nhạt kỳ ảo, phát ra một nét lạnh lẽo thấu xương.

"Ta đã rèn lại thanh kiếm này cho ngươi. Nó từ nay sẽ có cái tên Hồng Cổ Kiếm. Còn ngươi, từ nay sẽ cầm lấy nó và trở thành thanh kiếm của ta."

Tố Vương ban kiếm xuống. Hoài Hân quỳ phía dưới, trang nghiêm nhận lấy vũ khí.

"Đa tạ Vương đã ưu ái."

Hoài Hân cắm thanh kiếm lên sàn sân khấu. Nàng ta ngả ra giường, hai chân dang rộng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tố Vương.

"Nguyễn đại nhân... Tiểu nữ của muội vẫn còn sức lắm. Người có muốn nhục nhã nó thêm nữa không?" Hoài Hân trêu chọc.

Tố Vương cười lớn, cơ thể lực lưỡng sấn tới, đâm vào lỗ l*и của Hoài Hân. Hông nàng ta run rẩy, âʍ đa͙σ thắt lại bao chặt ©ôи ŧɧịt̠ của hắn. Hoài Hân ngửa đầu ra giường, mắt nhắm chặt, răng cắn lấy môi. Cảm giác hiện tại cuồng nhiệt y hệt như khi nàng vừa bị phá trinh, toàn thân truyền đến từng tia điện tê dại, đập vỡ lý trí bằng sự sa đoạ.

Tố Vương bóp lấy hai bầu vυ'. Ngực của Hân hiện tại vừa tay hơn nhiều, to tròn đàn hồi, bề mặt ấm áp đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nàng ta nhận ra tất cả sự thay đổi của mình, nhưng chẳng có chút kì quái nào trong lòng. Tố Vương làm ra không ít chuyện thần kỳ, chuyển đổi cơ thể chỉ là một trong số đó.

Hoài Hân âm ỉ phát ra từng tiếng ngọt ngào, dáng vẻ thống khổ và mê luyến. Tố Vương có chút kinh ngạc trước phản ứng của cơ thể nàng, mặc dù đã quần quật với nhau qua một lần, Hoài Hân vẫn nhạy cảm cực kỳ. Hắn đúng là có Kim Cương Công điên đảo nữ nhân, nhưng con Hân này là một trong số ít có ý chí đủ mạnh để chống cự Sắc Tâm Thuật. Vì lý lẽ đó, nàng ta cũng phải có kháng tính nhiều hơn đối với Kim Cương Công mới đúng.

Thế thì chỉ có một lời giải thích. Kỹ năng thiên phú "nhạy cảm", chắc chắn nó là nguyên do cho phản ứng của Hoài Hân.

Không chỉ dừng lại ở đó, lần đầu tiếp xúc sắc đạo, nội công tăng tiến hơn xa sau này. Tương tự như hiện tượng nhờn thuốc, quen rồi thì cơ thể sẽ không còn nhận được nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ như ban đầu. Với kỹ năng này, Hoài Hân không chỉ luôn luôn sướиɠ, nàng ta còn sở hữu một tốc độ tu luyện kinh khủng, vượt xa tất cả mọi người trong thành.

Dươиɠ ѵậŧ của Tố Vương nằm bên trong âʍ đa͙σ ướt sũng, hắn vậy mà có thể cảm nhận từng lốc xoáy khí sinh ra bên trong, đẩy cao cảm giác và tu vi cho cả hai người.

"Tình huống gì đây..." Tố Vương nghĩ thầm. "Con hàng này không chỉ vĩnh viễn non tơ, còn là một thiên tài sắc công. Có một phần cũng là do ta cải thiện thiên phú. Nếu không tác động, chắc nàng ta ngang cỡ Vũ Kim."

Khách nhân bên dưới nhìn hai bọn họ mà thèm thuồng. Nam nữ cũng đã tự tìm lấy đối tác thích hợp mà bắt đầu quấn quýt. Yến Tiêu Diêu ngồi chung với Vân Linh, cảm nhận đôi môi mềm mại của nàng ta bao lấy thân ©ôи ŧɧịt̠. So với Đấu Sơn Phái, ngày nào cũng phải luyện công cực nhọc, chân đi không nổi, phổi thở không xong, cuộc sống ở Sắc Vận Lâu thực sự là tốt lắm.

Theo họ Yến, Tiểu Vô Tướng Công nếu mà so sánh với công pháp ban đầu của hắn, Khí Chi Chủng. Tiểu Vô Tướng toàn diện hơn rất nhiều, không có giày vò cơ thể của võ giả, thay vào đó tập trung đánh vững căn cơ, mở ra toàn bộ thân thể. Chỉ Nhất Phẩm của công này đã có thể trở thành một cao thủ khét tiếng trên giang hồ. Những kẻ như Kim, Phong đạt được Thập Phẩm Viên Mãn thì lại càng khó lường. Yến Tiêu Diêu chưa bao giờ thấy bọn họ ra tay, nhưng từ trí tuệ sẵn có, hắn biết những người trong thành này đã là một lực lượng võ giả đứng đầu giang hồ. Bọn họ có sẵn sức mạnh, chỉ là chưa biết dùng chúng vào chém gϊếŧ. Mà Tố Vương sẽ lợi dụng thật tốt nguồn sức mạnh này.

"Hoan Hỉ Thành... Tiêu Dao Phái... Sắc Vận Lâu..." Yến Tiêu Diêu có hơi hãi hùng khi ngẫm lại những bước đi của Tố Vương. "Lão Vương, mục đích của ngươi là gì đây?"

Hoài Hân gục lên ngực Tố Vương, miệng nhỏ hít thở gấp gáp, mông run quá trời, làn da vì mồ hôi mà bóng lưỡng mê hoặc. Lại một đợt tϊиɧ ŧяùиɠ nữa xâm nhập vào trong cơ thể của nàng, dung dịch ấm nóng khiến nàng ta cảm thấy bản thân thật đĩ thoã. Trước mặt bao người quan sát mà làʍ t̠ìиɦ kịch liệt.

Tố Vương ngoắc tay về phía xa. Hoài Hân hiếu kỳ quay đầu sang, Vấn Phong vừa cởϊ qυầи áo vừa bước lên sân khấu. Dươиɠ ѵậŧ của gã dài tương đương với Vương, trông mà thấy sợ. Hoài Hân run nhẹ đôi vai, tay ôm lấy Tố Vương, ngực mới to lớn đè lên cơ thể của hắn.

"Sợ sao?" Tố Vương nói.

"Sợ lắm... Nhưng ta chịu được." Hoài Hân kiên cường nói.

Vấn Phong leo lên giường cùng bọn họ. Gã vén tóc Hoài Hân sang bên, hôn lên cổ nàng.

"Không làm phiền đệ chứ?" Tố Vương nói.

"Mẫu thân có chút bực bội nhưng Tiểu Cẩu đè nàng ra rồi." Vấn Phong cười khà khà mà nói.

Gã kéo Hoài Hân ra khỏi Tố Vương, tay mò tới trước ngực mà nhào nặn bầu vυ' mới lớn. Da dẻ nàng hiện tại mịn màng và thơm tho, mùi cỏ cây ngày trước có thêm một chút ngọt ngào đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hoài Hân run rẩy trong vòng tay của gã, khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên như say rượu.

Vấn Phong kéo nhẹ chiếc khuyên ngực của Hoài Hân. Nàng đau đớn và phát ra một âm hưởng thánh thót dâʍ đãиɠ. Hoài Hân vội vã che lấy miệng mình, đôi mắt long lanh nhìn lấy Tố Vương. Hắn đứng lên mà tiến sát, đưa dươиɠ ѵậŧ khổng lồ chạm môi thiếu nữ.

Hoài Hân nhắm mặt mở miệng, tiếp nhận ©ôи ŧɧịt̠ ấm nóng vào trong. Nàng nổi da gà toàn thân, vai gầy run rẩy yêu kiều.

Vấn Phong trợn to mắt mà nói: "Dù đã mất nguyên âm, nàng ta phản ứng dữ dội ghê."

Tố Vương vén mái mái tóc nàng ta sang bên và nói: "Hoài Hân là kiểu nữ nhân cho dù làʍ t̠ìиɦ bao nhiêu lần cũng sẽ không quen."

Vấn Phong nứиɠ lên như con trâu điên, nói: "Thật sao, đại ca? Chẳng lẽ nói..."

"Đúng rồi đó, nghĩa đệ." Tố Vương cười da^ʍ.

Vấn Phong quan sát tấm lưng trần của Hoài Hân. Trắng trẻo thon gầy, xương vai ẩn hiện, từng giọt mồ hôi trào ra vì sợ hãi, lông tơ toàn thân dựng đứng, cơ bắp mất tự chủ đôi lúc lại rung nhẹ. Nếu lần nào chơi nàng ta mà cũng giữ biểu cảm này...

Vấn Phong liếʍ khoé môi, nhìn lên Tố Vương.

"Đệ tới đi chứ. Nhìn ta làm gì?" Tố Vương bật cười.

"Nhưng nàng bảo muốn mang thai của đại ca nên ta không có định vào." Vấn Phong gãi đầu nói.

"Ta thấy đâu có gì phải lo." Tố Vương nhịp nhàng đâm ©ôи ŧɧịt̠ xuống họng Hoài Hân. Hắn tạm thời dừng lại, ngồi xuống cho khuôn mặt hai người gần nhau. "Cho nàng ta đẻ cho chúng ta mỗi người một đứa là được rồi."

Phổi Hân phập phồng, hai bầu vυ' tròn trịa nhấp nhô lên xuống, ánh mắt mông lung dễ thương. Nàng nghe Tố Vương nói mà xấu hổ hết tâm hồn. Nhưng nàng lại không lên tiếng phản đối.

Vấn Phong lúc này cũng ghé mặt tới, nhỏ giọng nói: "Thật chứ?"

Hoài Hân che lấy mặt và gật nhẹ đầu. Nàng đã là Sắc Đạo Nô, sắc đạo thấm tâm, mặc dù phản ứng thì rất đối nghịch, trong lòng thì đã da^ʍ không thể tả. Đừng nói mang thai cho hai người, Tố Vương nói nàng đẻ cho sơn tặc mỗi người một đứa nàng cũng làm.

Vấn Phong chiếm lấy miệng Hoài Hân mà hôn, tay thò vào trong âʍ đa͙σ đầy tinh của nàng. Hoài Hân rên ư ử, nội công vận hành cực nhanh.

Hà Kính Đạt không biết đã tiến vào trong lâu từ khi nào, ngồi ở một chiếc bàn gần sân khấu mà chăm chú quan sát nữ nhi. Dưới háng của hắn thì có một hầu nữ hì hục bú ©ôи ŧɧịt̠. Xung quanh lão Đạt cũng có rất nhiều tộc nhân Hà gia. Hà gia dâʍ ɭσạи, bất kể thân phận mà đυ. nhau lung tung. Chỉ có Hoài Hân là con rơi, chưa từng tham gia cùng bọn họ.

Sau khi Hà gia nghe tin Hoài Hân ở Sắc Vận Lâu thì bọn họ cùng nhau ồ ạt chạy đến, chứng kiến thiếu tộc trưởng chính thức nhập ma đạo. Hoài Hân là nữ nhi của Kính Đạt. Võ công của nàng không thể nào chê, xứng đáng làm tộc trưởng đời sau. Nhưng Hoài Hân lại không da^ʍ, tộc trưởng như thế sẽ cản trở tộc nhân bọn họ lσạи ɭυâи. Hiện tại thì tốt rồi, thiếu tộc trưởng bị da^ʍ hoá, cùng lên một thuyền với bọn họ.

Một trưởng lão trong tộc nhấm nháp nước miếng bình luận: "Nguyễn đại nhân quá mãnh. Vậy mà biến cơ thể Hân nhi nữ tính như thế. So ban đầu quyến rũ hơn cả trăm lần."

Một Hà nam gật đầu phụ hoạ: "Ban đầu Hân tỷ cũng đẹp, nhưng ngực phẳng quá. Hiện tại là hoàn mỹ."

Kính Đạt quay đầu qua đám tộc nhân nói: "Ta nghe người kể Hoài Hân phục vụ khẩu da^ʍ cho khách cả ngày hôm nay. Chúng ta đến sớm một chút thì đã được hưởng cái miệng của nữ nhi ta. Rốt cuộc tại sao chậm trễ thế này?"

Một Hà nam rụt cổ lại, gãi đầu nói: "Là ta thông báo chậm trễ. Lúc ấy đại tỷ bú sướиɠ quá làm ta quên mất thời gian."

"Ngươi? Cái Phiên phải không... Khoan đã! Nhất Phẩm Sơ Kỳ đỉnh?" Hà Kính Đạt liếc mắt, loáng thoáng nhớ tới thằng cháu chuyên canh cổng này. Nó lúc trước võ công phế vật cực kỳ, luyện gần mười năm mà tích chưa đủ một năm nội lực. Hiện tại vậy mà toả ra khí tràng tròn một thập kỷ, thậm chí còn có dấu hiệu đột phá. "Ngươi từ khi nào mà mạnh thế?"

Cái Phiên ngây ngô nói: "Từ khi luyện Tiểu Vô Tướng Công. Môn nội công quả thật rất hay, ta chẳng cần luyện võ cũng mạnh lên."

Kính Đạt hít sâu. Sắc công phân phát chưa quá hai tuần, tên lười này vậy mà bùng nổ gấp chín lần công lực so với trước kia.

Trưởng lão ghé miệng nói nhỏ: "Hà gia chúng ta vì mê đυ. nên võ công hơi thấp so với các gia tộc võ đạo khác. Nhưng với tân sắc công, sắc đạo cùng võ đạo chồng lên nhau, kết quả khiến cho thực lực của rất nhiều tộc nhân tăng mạnh."

Hà Kính Đạt vỗ đùi cười to. Ngày đó quy phục Tố Vương đúng là lựa chọn đúng đắn nhất đời lão. Hiện tại đừng nói cho hắn chơi nữ nhi, cho dù là thê tử, Kính Đạt cũng tự tay đưa tiễn nàng ta lên giường Tố Vương. Nhưng trước khi đó, lão phải cướp Tiên Vong Ánh về cái đã. Nàng ta còn đang bận sáu chín với ni cô ở Tịnh Thủy Am xa tít tắp.