Sắc Đạo Giả

Chương 108: Văng não (2)

So với các nữ nhân Tố Vương từng chơi, Hoài Hân là đặc biệt nhất. Da thịt nàng săn chắc, hầu như không hề nhìn thấy một chút mỡ thừa, dáng người thon gọn, nhào nặn bầu vυ' cảm thấy cực kì đàn hồi.

Hoài Hân ôm chặt lấy hắn, đôi mắt nhắm hờ mông lung, miệng mở hé để lọt từng hơi thở ấm nóng lên mặt Tố Vương. Biểu cảm nàng ta mỏng manh dễ thương, nhưng lại mang một chất tinh nghịch đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Vũ Kim dâʍ đãиɠ vô độ, biểu cảm lúc làʍ t̠ìиɦ hư hỏng tới chốn. Huyết Nữ ngọt ngào, dịu dàng, thích làm vẻ mặt đau khổ. Nam Sơn cùng Xuân Liên ngại ngùng, mắc cỡ, sướиɠ rồi thì biến thành Vũ Kim. Hoài Hân thì là hoà trộn giữa yếu đuối và thoả mãn. Mỗi người một vẻ như một món ăn trên bữa tiệc phong phú.

Hoài Hân từ khi bị đâm thủng, tay liền không thả lỏng nữa. Cứ thế mà ghì sát Tố Vương vào người. Âʍ đa͙σ nàng ta không có nhiều nước như những sắc nữ khác, nhưng da thịt bên trong rất co giãn, dễ dàng cho dươиɠ ѵậŧ của Tố Vương đi vào. Đường hầm Hoài Hân siết rất chặt, có cảm giác như là một chiếc máy hút bám sát lấy dươиɠ ѵậŧ. Tận cùng của nàng thì khít khao, bao trọn lấy đầu khấc và đầy sự mềm mại.

Hông của Hoài Hân run rẩy theo từng đợt nhấp nhô. Các nữ khác cũng có phản ứng tương tự buổi ban đầu, nhưng nàng thì đặc biệt dữ dội, dễ dàng khiến Tố Vương nhận thấy.

Đôi chân thon khoẻ của Hân thì vòng lấy eo Tố Vương, cơ bắp bên trên áp lên lưng hắn. Bầu vυ' nàng ta rất nhỏ, nếu là ở thế giới cũ, trăm phần trăm là bị gọi màn hình phẳng. Nhưng điều này chỉ khiến l*иg ngực Tố Vương gần với tim nàng hơn, nhịp đập cuồng nhiệt của Hân đều bị hắn nghe được.

Tố Vương tạm thời rút lui, hắn lật Hoài Hân nằm úp lại, cái mông to lớn chĩa lên trời. Phía trên thiếu thốn, nhưng phía dưới là cực phẩm. Cặp mông tượng trưng cho cơ thể khoẻ mạnh cùng cực, không thừa không thiếu, thịt mềm gom lại thành hai quả cầu hoàn mỹ. Rất là kỳ quái khi một nữ lại có mông hoàn hảo như thế này, vừa đủ đâm không quá phình, săn hết cỡ không dư mỡ, tròn trịa như kiệt tác được tạc ra.

Tố Vương hôn lấy cặp mông hiếm có, môi cảm nhận làn da mịn màng. Hắn há to miệng cắn lên nó. Hoài Hân úp mặt trên giường, phát ra một tiếng rên ngọt liệm.

Đám thư sinh của Tiết Vân Lan ngồi bên dưới, tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ thủ da^ʍ cuồng nhiệt. Lữ Mộng thấy cặp thần khí của Hoài Hân nhô lên thì hông giật đùi đυ.i, tϊиɧ ŧяùиɠ bản thân phóng lên dính cả mặt. Hắn choáng váng đầu óc, suýt chút nữa bật ngửa ra sau. May là được các bằng hữu bên cạnh đỡ lấy.

"Lữ ca, ngươi bị cái gì thế?" Ly Đồng một tay đỡ họ Lữ và nói.

Lữ Mộng run giọng: "Vòng ba này... Mười điểm! Mau mau đánh giá thân thể của nàng là mười!"

"Nhưng ngực nàng nhỏ như thế..." Đổng Phi đối diện nói.

"Không, to hay nhỏ chỉ là sở thích." Triển Bằng nghiêm giọng nói. "Độ hoàn mỹ mới quan trọng. Ta đồng ý mười điểm."

"Ta thấy nàng cũng đẹp lắm. Thật sự có một sự quyến rũ kì lạ." Ly Đồng nói.

Đổng Phi thở dài. "Thôi được rồi. Nhưng đừng bảo ta không cảnh báo trước. Mấy kẻ cuồng ngực lớn sẽ không vui đâu đấy."

Lữ Mộng run tay cầm lên cây bút, viết xuống con số mười trong đánh giá cơ thể của Hà Hoài Hân. Các đánh giá về nhan sắc, kỹ thuật và độ bền còn chưa được quyết định.

Quay trở lại với màn làʍ t̠ìиɦ phía trên.

Tố Vương thè lưỡi ra, chẳng banh mông nàng, thay vào đó để con rắn chạy một đường từ đuôi tới đầu khe hở. Hoài Hân lại run nhẹ, tay nghịch lấy nhũ hoa của bản thân. Nàng ta hoàn toàn mặc kệ cho Tố Vương xử trí bản thân, không hề chủ động làm cái gì.

"Con Cổ còn bên trong nhỉ?" Tố Vương nói.

"Ưʍ..." Hoài Hân ném một tiếng rên đáp lời.

Nguyệt Môn Cổ cứ như nghe thấy Tố Vương, ngay lập tức rung mạnh và chuyển động. Hoài Hân co giật cái eo, tay bấu chặt lấy nệm. Tố Vương đặt đầu khấc trên miệng hậu môn, cảm nhận cửa hầm đang không ngừng co thắt.

Hoài Hân mở to miệng hơn, vội vã hút khí, chuẩn bị cho những gì sắp tới. Nhưng nàng chẳng thể nào tưởng tượng được cảm giác thốn đau ập tới.

Hoài Hân bật dậy, tay nắm lấy thành giường, dục khí tràn ra làn da, khiến cho bề mặt gỗ ngoài bị bóp nát. Nàng chảy mồ hôi nhiều hơn, làn da hai màu bóng lên. Một giọt mồ hôi chảy dài trên mặt, đọng lại ở đầu mũi mà lung lay.

Tố Vương chỉ vừa cho một nửa dươиɠ ѵậŧ vào, ai ngờ Hoài Hân phản ứng dữ như vậy. Hắn chậm rãi đi sâu vào trong. Nàng ta cong lưng ưỡn ngực, đầṳ ѵú cứng lên nhọn hoắc, xương sườn hai bên lộ ra dưới da. Hoài Hân nhắm tịt mắt, môi bặm chặt đến tím tái. Vách hậu môn của nàng đùn đẩy dươиɠ ѵậŧ cứ như muốn đuổi hắn ra.

Nhưng Tố Vương cứ ngày một sâu hơn, và rồi hắn chạm phải con Cổ, đẩy nó vào trong.

Đôi bàn tay phát sáng màu hồng của Hoài Hân nhạt đi và trở về bình thường. Nàng xụi lơ úp mặt lên giường, hai cánh tay sõng soài ngã xuống. Đôi mắt của nàng mở ra một nửa, tròng mắt long lanh ánh nước, lệ tuôn ướt đẫm mặt nệm.

Hoài Hân đau rất nhiều. Nhưng vì Tiểu Vô Tướng Công và Nguyệt Môn Cổ, nàng sướиɠ hơn gấp trăm lần. Chính vì thế mà não Hoài Hân hiện tại đã quá tải, hoàn toàn chẳng đủ dung lượng để mà suy nghĩ cái gì khác. Nàng chỉ cảm nhận sự tê tái của hai vật nằm sâu trong hậu môn thấp hèn của bản thân.

Tố Vương nắm lấy tay của Hoài Hân từ đằng sau và kéo nàng ta dậy. Hông hắn thì ra sức nhịp nhàng, cọ xát hậu môn nhạy cảm.

Hoài Hân chẳng nói nổi thành lời, phát ra từng tiếng thút thít đáng thương, đầu lắc lia lịa, mái tóc ngắn tung bay, toả ra mùi thơm của cỏ cây nhẹ nhàng.

Tố Vương đẩy thô bạo hơn, ra vào với một tốc độ tia chớp. Hoài Hân gục đầu, rắng cắn lấy môi, tình thủy dâʍ đãиɠ chảy xuống đùi đầy ấm áp. Nàng chẳng còn nhớ mình đã lêи đỉиɦ bao nhiêu lần, cơ thể được thoả mãn đến tột cùng, linh hồn không còn biết trời trăng mây đất gì nữa.

Tố Vương ôm lấy cơ thể săn chắc này, dựng nàng ta thẳng lưng dậy. Hông vẫn không quên nhịp nhàng. Hắn vò lấy một bên nhũ hoa, bên còn lại thì bóp thả bầu vυ' nhỏ nhắn. Tố Vương áp má lên cổ nàng. Hoài Hân hiểu ý mà quay sang, thè lưỡi ra cho hắn mυ'ŧ.

Tố Vương ăn lưỡi đã thì quay sang hôn kiểu truyền thống, môi áp lên môi của nàng ta.

Đôi môi Hoài Hân chẳng còn một chút cảm giác khô nứt, nó hiện tại mềm và mịn y như lụa. Cơ thể có chút thô cứng của nàng cũng mềm ra nhiều lắm.

Trong sự quan sát của các khách nhân, cơ thể nhấp nhô đường cơ của Hoài Hân dần dần bị cà trơn, cánh tay rực rỡ cơ bắp trở nên suôn thẳng, yếu ớt như một nữ nhân yếu đuối. Múi bụng rõ nét mờ đi trông thấy nhưng không mất đi hoàn toàn. Ngực nàng vậy mà cũng chậm rãi lớn lên, từ cỡ A, thành AA, lên B, tiếp tục tăng trưởng đến BB và rồi dừng ở C. Hai chiếc bánh bao tròn trịa và hoàn hảo.

Lữ Mộng xoa đôi mắt, tưởng mình nhìn lầm.

Triển Bằng mở lớn miệng không khép.

Con Kim đang cùng nhi tử và tiểu phụ sờ soạn nhau thì bỗng sửng sốt ngưng lại.

Huyết Nữ điềm đạm uống trà bỗng phun đầy trời nước. Nàng vì ngoan, cơ thể ngon, vυ' ngọt nên mới không lo lắng vị trí bên Tố Vương bị lung lay. Vũ Kim đến trước nhưng nàng ta có nhi tử nên không tính. Hiện tại Hoài Hân vốn ngon sẵn, giờ còn biến ngon hơn gấp mấy lần, làm sao tranh.

Ly Đồng vỗ vai Đổng Phi nói: "Hiện tại mười điểm chuẩn rồi chứ?"

Đổng Phi cứng ngắc như tượng, chẳng có một chút phản ứng.

Bên trên, Tố Vương vừa lòng với những thay đổi của Hoài Hân. Vừa cᏂị©Ꮒ, hắn vừa dùng Chuyển Linh Thể Thuật lên nàng. Âm khí độ vào khá nhiều. Tố Vương muốn kiểm tra xem một số giả thuyết.

Cơ thể đã mạnh mẽ, nếu cứ dồn vào thì có biến thành quái vật hay không. Tố Vương hiện là Đệ Tam Luyện Chủng, không có sợ tình huống Hoài Hân biến mạnh. Kết quả cho thấy, sau khi đã đạt được tối đa lực lượng cơ bắp, chúng bắt đầu chuyển sang cải thiện những thứ khác. Mạch máu mở rộng, tài năng bẩm sinh phát triển vượt bậc. Tốc độ mở mạch và sản khí của Hoài Hân phải gấp mấy lần ban đầu, nhanh hơn rất nhiều.

Âm khí thì giấu đi những nét nam tính của Hoài Hân, nhưng vẫn giữ lại sức mạnh vốn có. Cơ thể nàng ta đẹp sẵn, hiện tại yểu điệu thục nữ, ngực lớn như Huyết Nữ, sở hữu hình thái hoàn hảo không kém gì mông. Làn da hai màu của nàng cũng bị hoà ra, chỉ còn một sắc trắng trẻo và hồng hào đầy mê hoặc.

Hoài Hân nhảy lên tám điểm nhan sắc, cơ thể thì chẳng có điểm nào mà chê. Nếu không tính kỹ thuật và độ bền, nàng này hiện tại ăn đứt tất cả sắc nữ còn lại.

Tám điểm tối đa, cho tới bây giờ Tố Vương vẫn chưa gặp chín điểm. Hắn không rõ chín điểm là như thế nào nữa. Sáu điểm đủ xinh. Bảy điểm hoàn mỹ theo một hướng riêng. Tám điểm độc nhất vẻ đẹp. Chín điểm, mười điểm thì là gì đây. Hắn chưa thể tưởng tượng ra được. Có khi chỉ có tiên nữ mới đạt thang điểm này.

Hoài Hân kì quái với sự thay đổi của mình, nhưng nàng vẫn quá sướиɠ để mà quan tâm. Hai người cứ như thế, dính lấy nhau mà nhấp nhô trước sự chứng kiến của vô số ánh mắt.

"Vương... Vào l*и... Vào l*и thϊếp đi..." Hoài Hân thì thầm ngọt ngào.

"Chơi đít không sướиɠ à?" Tố Vương đâm sâu hết cỡ, hậu môn co thắt kịch liệt.

"Sướиɠ..." Hoài Hân ngửa cổ nói. "Nhưng muốn tinh của người... Vào chỗ ấy..."

"Ngươi muốn mang thai con của ta sao?"

Hoài Hân xấu hổ gật nhẹ đầu. Tố Vương rút dươиɠ ѵậŧ ra và đâm vào âʍ đa͙σ. Hoài Hân hét lên sung sướиɠ, nội công cứ như bay mà tăng lên.

Lão Thu ngồi ở tầng trên nhìn xuống, con mắt híp mở ra, tròng mắt tím tái huyền ảo.

"Nhất Phẩm Sơ Kỳ... Trung Kỳ... Hậu Kỳ... Vừa mới nãy lên thành Nhị Phẩm, hiện tại đã chậm lại nhưng vẫn còn nhanh lắm. Rốt cuộc tại sao lại như vậy nhỉ?" Lão Thu vuốt cằm lẩm bẩm.

Lão Đường ngồi đối diện, khoanh tay mà nhìn về Tố Vương cùng Hoài Hân.

"Chắc là hắn lại dùng tiên thuật. Hừ! Cho nghĩa đệ với da^ʍ nữ của hắn thì rất vội. Huynh đệ chúng ta thì cứ làm như không thấy." Vinh Dã bực bội nói.

Thanh Thu khép lại đôi mắt, quay đầu đối mặt với Vinh Dã.

"Ngươi nhìn ta cái gì?" Vinh Dã nhếch môi.

"Trên đời không có món ăn nào miễn phí. Vô Chủng tương đương Luyện Khí. Luyện Chủng ngang sức Trúc Cơ. Kẻ thù mà ngươi muốn gϊếŧ, nàng ta cũng chỉ là một tiểu tu tiên giả Trúc Cơ. Còn chưa phải là chân tiên.

Con đường phía trước rất dài. Lão Vương có thể cho ngươi sức mạnh báo thù ngay lúc này. Nhưng sau đó thì sao, ngươi có chắc rằng Đường Vinh Dã sẽ không bao giờ dùng sức mạnh mà Vương đã cho để phản bội lại y." Lão Thu chậm rãi nói.

"Ý ngươi là ta có phản tâm?" Vinh Dã nhíu chặt lông mày, dục khí sôi trào.

"Đừng làm ra chuyện ngu ngốc. Ngươi chỉ là một Nhất Phẩm nhỏ nhoi. Cho dù gϊếŧ được ta, Phong, Kim, Huyết một chưởng sẽ khiến ngươi tan xác." Lão Thu bình tĩnh như thường, giọng điệu không hề có chút gấp gáp. "Còn chưa tính đến vị tiên nhân bí ẩn mà chúng ta theo hầu."

"Ta không phải người hầu của ai cả. Ta và hắn là ngang hàng. Khi gia nhập sơn tặc, chính miệng hắn đã nói." Vinh Dã vỗ ngực.

"Lão Vương có thể hào sảng mà đối xử chúng ta như huynh đệ. Nhưng trong thâm tâm ngươi hiểu rõ, chúng ta là phụ, y mới là chính. Thậm chí, chúng ta cũng chỉ là phụ trong phụ."

Thanh Thu nhìn xuống khung cảnh bên dưới, tiếp tục nói: "Nữ nhân mà Vương đang chơi kia mới thật sự là phụ. Phong, Kim, Huyết là phụ. Bọn họ đều là những người nguyện chết vì Vương.

Nếu ngươi không thể làm tốt bổn phận của mình. Nếu ngươi không hữu dụng. Tại sao lão Vương phải sử dụng ngươi trong khi y có lựa chọn tốt hơn."

Vinh Dã không lên tiếng, đầu cúi thấp. Dục khí trong người an tĩnh lại. Thanh Thu uống hết một ngụm rượu rồi đứng lên rời đi.

"Những gì ta thấy được, Vương cũng thấy được. Ngươi tự lo cho tốt." Thanh Thu không quay đầu lại và nói, âm thanh vang vọng trầm muộn.