Sắc Đạo Giả

Chương 90: Cuộc sống nhục nhã của thành chủ phu nhân (2)

Diệp Chí Tân thuyết giáo xong là rời đi. Bản thân hắn cũng đã phế võ công của bản thân, tu luyện lại từ đầu. Vì có kinh nghiệm sẵn nên chỉ trong một ngày là đạt tới nhất phẩm, mở ra đan mạch. Ninh Xuân Liên thì lẽo đẽo theo sau, dáng đi ngại ngùng như một con chim sợ cành cong.

Bọn họ đến vị trí của Sắc Vận Lâu. Bên cạnh tòa lầu là một cửa hàng rộng rãi, bên trên gắn biển hiệu ghi ba chữ "Sắc Phục Quán". Diệp Chí Tân cùng Ninh Xuân Liên dưới ánh nhìn của bao người mà đi vào cửa hàng mới. Nam nhân xung quanh nhìn theo cái mông tròn trịa, chuyển động theo từng bước đi của thành chủ phu nhân.

Tố Vương thấy họ Diệp thì ngay lập tức tươi cười chào đón.

"Diệp thành chủ, nội công mới như thế nào?" Tố Vương nói.

"Rất tốt. Chỉ là ta gặp vài chướng ngại khó hiểu, dường như chỉ chơi phu nhân là không đủ để tăng cấp vậy." Chí Tân nói.

"Ài, cái này có gì lo. Nể mặt Diệp thành chủ, ngươi muốn chơi nữ nhân nào ở Sắc Vận Lâu thì cứ chọn, ta không thu tiền."

Chí Tân xua tay và nói: "Không thể được. Sắc Vận Lâu làm ăn đường hoàng, ta sao có thể chơi miễn phí."

"Không sao. Nhưng nếu Diệp thành chủ vẫn thấy áy náy thì để phu nhân tới chơi là được, khách nhân rất là thích cơ thể của thành chủ phu nhân đó nha."

Chí Tân không chần chừ mà nói: "Được, quyết định vậy đi. Ta chơi gái của các ngươi. Vợ ta thoải mái cho các ngươi chơi."

Ninh Xuân Liên nghe thấy mà run rẩy đôi vai. Diệp lang của nàng từ khi nào biến thành một kẻ bệnh hoạn như vậy. Tố Vương nhìn về phía nàng ta. Cơ thể yểu điệu, nhìn từ xa thôi cũng thấy mềm, thật sự là vưu vật hiếm có. Đáng tiếc mông ngực hơi nhỏ, nhưng không sao, tân lệnh từ ngày mai là có hiệu lực. Nàng ta bị cả gia tộc của Chí Tân chơi, không ra chữa mới lạ. Có chữa rồi thì mông ngực nở to.

Tố Vương đi tới bên cạnh Xuân Liên, khuôn mặt chăm chú vòng quanh nàng ta, đánh giá bộ trang phục.

"Y phục này chất lượng có chút thấp. Diệp thành chủ là muốn mua quần áo mới cho phu nhân sao?"

"Trong nhà không có y phục phù hợp, ta đành bảo bọn nô tì may tạm. Hiện tại tới Sắc Phục Quán, đương nhiên là phải mua rồi. Phu nhân của ta cũng chưa có khuyên ngực, mong Nguyễn đại nhân trợ giúp."

"Có ngay, mời thành chủ và phu nhân đi qua bên này."

Hai người theo Tố Vương mà đi tới một góc của lầu một. Xuân Liên lén lút nhìn quanh, nữ nhân tiếp khách mặc một bộ "đồng phục" kì quái và dâʍ đãиɠ, thậm chí còn lăng loàn hơn hầu nữ ở Sắc Vận Lâu. Cổ áo đâm sâu tới rốn, còn khoét ra hai lỗ tròn để lộ sạch sẽ bầu ngực. Bên dưới thì chẳng thèm mặc gì luôn, cứ vậy mà để hở bộ lông và khe mông. Mấy người ít lông thì thấy rõ âʍ ɦộ và môi l*и, da^ʍ cực kì. Xuân Liên nhìn mà ngại thay cho bọn họ, cổ họng nghẹn lại.

Ba người đi ngang qua hai nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đầu bị khóa vào một cái gông cổ gắn trên sàn.

Diệp Chí Tân hiếu kì liền nói: "Nguyễn đại nhân, bọn họ là phạm lỗi gì mà bị phạt?"

Tố Vương xua tay: "Không phải phạt. Sắc Phục Quán là dành cho các nữ nhân mua đồ, chắc chắc sẽ có không ít nam nhân đi theo. Trong lúc chờ đợi nữ nhân, ta sợ nam khách nhân buồn chán nên mới đặc biệt chuẩn bị sắc nữ cho mọi người giải sầu."

"Ồ!" Diệp Chí Tân quan sát hai sắc nữ. Da trắng trơn láng, cặρ √υ' to lớn, l*и da^ʍ vậy mà cứ rỉ nước róc rách dù không ai chơi. Tố Vương đặc biệt tuyển chọn các nữ dâʍ đãиɠ nhất bên Sắc Vận Lâu làm sắc nữ, bọn họ mọi lúc đều da^ʍ, l*и luôn ướt, sẵn sàng để bị cᏂị©Ꮒ bất kì khi nào.

Xuân Liên có thể thấy rõ đũng quần của Diệp Chí Tân nhọn ra. Nàng ta phát ghen trong lòng, biểu cảm đầy ghét bỏ.

"Đã thế thì ta nhờ Nguyễn đại nhân chọn lựa y phục cho phu nhân giúp. Ta ở đây giải trí một lát." Diệp Chí Tân nói.

"Thành chủ cứ yên tâm chơi. Ta sẽ hầu hạ phu nhân." Tố Vương cười nói.

Diệp Chí Tân tụt quần ra, ©ôи ŧɧịt̠ căng cứng lao tới một sắc nữ mà đâm vào. Nữ nhân kia dâʍ đãиɠ, hai mắt hiện hình trái tim, há to miệng mà ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của thành chủ, cổ họng phát ra từng tiếng rên âm ỉ.

"Phu quân..." Xuân Liên thật sự không muốn rời đi một mình, nàng gọi Chí Tân nhưng hắn lo chơi gái nên đâu có nghe.

Tố Vương nắm lấy tay nàng ta kéo đi. Xuân Liên nhu nhược, chẳng giãy giụa gì, chỉ nhìn cái mông nhấp nhô của trượng phu ra vào nữ nhân lạ mặt.

Cả hai đến một khu thử đồ. Cửa hàng này xung quanh đều có cửa sổ, người dân bên ngoài nhìn vào không ít. Xuân Liên ngại ngùng đỏ mặt, Chí Tân không có ở đây nên nàng ngay lập tức che lấy cơ thể.

Tố Vương hùng hổ xé nát quần áo của nàng, Xuân Liên hốt hoảng kêu hắn ngừng lại. Mặc dù bộ đồ chẳng che được gì, nhưng ít nhất nó có vải, có thể làm chỗ dựa tinh thần cho Xuân Liên.

"Phu nhân xin hãy phối hợp. Ngươi ở trần thì ta mới có thể kiếm được trang phục vừa vặn cho." Tố Vương nói.

Đôi mắt Xuân Liên ướŧ áŧ, nhìn lấy từng mảnh vải thoát khỏi cơ thể, hiện tại thì nàng thật sự lõα ɭồ trước bàn dân thiên hạ. Gió mát thổi qua khiến lông tơ Xuân Liên dựng đứng. Vũ Kim đang sắp xếp một chồng trang phục gần đó, thấy Tố Vương liền đi qua. Con Kim vẫn còn nhớ vị phu nhân này, bị lão Nhị và Tố Vương chơi nát cỡ tháng trước.

Khác với Kim, Xuân Liên dù sướиɠ nhưng bị chơi vẫn tỏ ra e thẹn rất nhiều. Điều này khiến con Kim có chút ghen tỵ. Không phải ai cũng làm ra được biểu cảm chống đối mà lại câu dẫn như thế.

"Thành chủ phu nhân, người tới đây mua đồ sao?" Vũ Kim mỉm cười nói.

Xuân Liên mặt hồng hào, chậm rãi gật đầu.

"Trước khi mua đồ là phải xỏ khuyên ngực trước. Mời phu nhân qua đây." Vũ Kim nói.

Xuân Liên thẹn thùng mà ngồi xuống một chiếc ghế ngay cạnh cửa sổ, bầu vυ' của nàng ta dễ dàng bị người bên ngoài thấy được. Vũ Kim cầm tới một cây kim, tay nhẹ khẩy lên đầu ti của thành chủ phu nhân. Xuân Liên chịu đựng nhục nhã, không hề ngăn cản.

Nhũ hoa của Xuân Liên rất nhỏ, cho dù bị Kim trêu cũng không lớn lên mấy, chẳng đủ để đâm lỗ. Não của con Kim liền sáng bóng đèn, nghĩ ra một trò đùa.

"Nghĩa tử, ngươi tới giúp ta một chút." Vũ Kim nói.

Tố Vương mỉm cười đi tới, khỏi cần nói hắn cũng đoán ra con Kim muốn làm gì. Hắn tự động tụt quần xuống, dươиɠ ѵậŧ to lớn và dài ngoằng, đạt tới hai mươi centimet. Xuân Liên hết hồn vì nó, nàng không có nhớ con ặc của Tố Vương dài như vậy. Kí ức về cái tối bị đυ. tập thể của nàng ta rất mông lung, vừa đau vừa sướиɠ nên khiến đầu óc mơ hồ.

"Các người... Các ngươi muốn làm gì?" Xuân Liên nuốt nước miếng cái ực, tay che lấy ngực.

"Tất nhiên là giúp phu nhân xỏ khuyên ngực rồi. Nhưng nhũ hoa phu nhân không cương lên chút nào cả. Cần phải có một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ." Vũ Kim khúc khích cười da^ʍ.

"Để ta đi gọi phu quân." Xuân Liên đứng bật dậy. Tố Vương đẩy nàng ngồi xuống.

"Diệp thành chủ đang vui vẻ, phu nhân đừng làm hỏng chuyện của y. Hiện tại thì ngoan ngoãn mà làm theo chúng ta. Nếu ngươi hư quá, coi chừng Diệp Chí Tân kiếm thiếu nữ khác làm thê. Lấy nhau đã lâu mà không có một người con, ngay cả điều đơn giản thế mà cũng không làm được. Hiện tại ngươi còn muốn gây phiền phức?" Giọng Tố Vương dịu dàng, chẳng phù hợp với nội dung đe dọa tí nào.

"Hức!" Xuân Liên mỏng manh như con bướm, bị Tố Vương mắng nhiếc một chút đã chảy nước mắt, nàng ta ngoan ngoãn mà ngồi yên một chỗ.

Tố Vương đến trước mặt Xuân Liên, ©ôи ŧɧịt̠ dài buỗng thõng. "Mυ'ŧ đi."

Xuân Liên buồn bã, đôi mắt thẫn thờ. Nàng ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một đám nam nhân đứng ngoài đường móc ©ôи ŧɧịt̠ ra mà thủ da^ʍ, phía sau có không ít nữ nhân chỉ trỏ, biểu cảm kinh ngạc và khinh miệt. Nàng ta loáng thoáng nghe thấy một số câu nói của bọn họ.

"Hình như thành chủ phu nhân sắp bú chim cho Nguyễn đại nhân đó."

"Trời, thê tử của thành chủ da^ʍ như vậy, hèn chi cho ra cái lệnh kia."

"Nhìn đầu ti nàng ta kia, dễ thương nhỏ nhắn. Thật sự là ngây thơ."

Tố Vương nắm lấy đầu của Xuân Liên, vạch miệng nàng ta ra mà đút dươиɠ ѵậŧ của mình vào. Côи ŧɧịt̠ hắn dài nhưng hắn chẳng nể nang nàng ta một chút, đâm thẳng xuống cổ họng.

Tố Vương cứ thế mà dùng miệng thay l*и, ra vào cổ họng của Xuân Liên. Nàng ta trợn trắng mắt, môi tái đi vì thiếu khí, má thì hồng lên do sướиɠ. Dươиɠ ѵậŧ của Tố Vương như có điện bắn khắp bên trong nàng. Xuân Liên từng mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ cho tướng công rất nhiều, nhưng nàng chỉ mỏi miệng, bản thân không cảm thấy sướиɠ gì.

Xuân Liên thật sự không hiểu tại sao cùng là dươиɠ ѵậŧ, lại có cảm giác khác nhau như thế này. Mắt nàng ta trợn trắng, lý trí tan vỡ, du͙© vọиɠ nhấn chìm linh hồn. Cái hông giật đùi đυ.i ra nước, thậm chí còn có cảm giác có thứ gì đó sắp tuôn trào. Nàng ta hốt hoảng mày đẩy Tố Vương ra. Nhưng vô dụng.

Giới hạn bị bứt phá, một dòng nướ© ŧıểυ trắng trong tuôn ra, nhuộm ướt sàn gỗ.

Tố Vương thấy dươиɠ ѵậŧ đủ cương rồi thì rút ra. Xuân Liên ho sù sụ, phổi tham lam hớp lấy khí. Linh hồn vẫn còn bay bổng chỉ vì màn khẩu da^ʍ vừa rồi.

"Đa tạ phu nhân phối hợp. Hiện tại mời ngươi đứng dậy. Ta sẽ đâm l*и phu nhân, như vậy thì đầu ti mới đủ căng để mà xỏ."

Xuân Liên quệt khóe miệng, yếu ót mà đứng lên. Tố Vương ngồi lên ghế, ©ôи ŧɧịt̠ dựng thẳng to lớn, chờ đợi nàng ta ngồi xuống.

Xuân Liên lo lắng nhìn lấy hắn. Nàng vẫn còn nhớ hôm ấy bị hắn cᏂị©Ꮒ đến mức điên khùng, trở thành một con đĩ dâʍ đãиɠ trong chốc lát. Đã vậy còn rất đau đớn, ©ôи ŧɧịt̠ đυ.ng tới đáy tử ©υиɠ, hiện tại nhớ lại đã thốn.

"Ngồi xuống đi chứ." Vũ Kim nói.

Xuân Liên xoay người lại, chậm rãi hạ mông. Cái l*и bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên ra nước, chạm lấy đầu khấc nóng hổi của Tố Vương. Nàng ta nổi hết cả da gà, nhấc mông rời khỏi. Xuân Liên thật sự không muốn chạm lấy ©ôи ŧɧịt̠ này nữa. Nó thật sự mang lại cảm giác quá mãnh liệt. Nàng sợ bản thân sẽ một đi không trở lại, biến thành con đĩ như bao kỹ nữ của Sắc Vận Lâu.

Tố Vương cười lớn, tay nắm lấy hông nàng kéo xuống, dươиɠ ѵậŧ đâm thẳng vào âʍ đa͙σ. Đầu Xuân Liên bật ngửa, lưỡi thè ra hết cỡ. Nàng ta vừa mới ra, hiện tại vậy mà lại tiếp tục lêи đỉиɦ, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt bắn ra xa, văng lên cả bụng Vũ Kim. Con Kim quệt lấy dâʍ ɖị©ɧ, đưa lên miệng.

"Thật sự thơm ngon. Diệp thành chủ quả là có phúc." Vũ Kim cười dâʍ đãиɠ nói.

Đầu ti của Xuân Liên lúc này căng cứng, to hơn trước rất nhiều. Người bên ngoài nhìn vào, thấy thành chủ phu phu nhân bú ©ôи ŧɧịt̠ cho kẻ không phải trượng phu, lại còn chủ động mà ngồi lên ©ôи ŧɧịt̠ hắn, tham gia quá trình giao hợp. Bọn họ bất ngờ trước sự thật, kinh hoàng trước độ dâʍ đãиɠ của phu nhân, một số thì tựa như hiểu ra cái gì, thầm nghĩ thì ra lời đồn Diệp phu nhân từng đi Sắc Vận Lâu chơi trai là thật.

Xuân Liên phì phò mà thở, đầu tựa lên vai của Tố Vương. Nàng ta đang cố gắng để bản thân không bị dươиɠ ѵậŧ của hắn làm điên mất. Tố Vương giữ lấy hai tay của nàng ta. Vũ Kim thì bắt lấy bầu ngực, một cây kim nhọn hoắc chậm rãi hướng tới đầu ti.

"Trời ơi, thành chủ phu nhân da^ʍ quá!" Mấy tên nam nhân nhìn cảnh tượng trước mặt mà chịu không nổi nữa, xuất tinh đồng loạt.

Mấy nữ nhân thì che miệng, khuôn mặt hoảng hốt và sợ hãi. Điều mà Diệp phu nhân làm, bọn họ cũng sẽ phải làm. Tân lệnh đã nói rõ.