Sắc Đạo Giả

Chương 89: Cuộc sống nhục nhã của thành chủ phu nhân

Người dân vây xem bản thông báo mới của thành chủ. Nam nhân da^ʍ tiện thì hưng phấn hết cả lên. Dựa vào điều lệnh này, bọn hắn muốn chơi ai chẳng được. Mẹ, con, cháu chắt, chị em gái, toàn bộ dòng họ đều nắm trong lòng bàn tay. Không chỉ vậy, nữ nhân của người khác đều phải banh háng ra cho bọn chúng cᏂị©Ꮒ. Bất kì lúc nào chúng muốn, chỉ cần đến gõ cửa một nhà là nữ nhân nhà đó bắt buộc phải hầu hạ.

Các nam nhân ngay thẳng thì tức điên ra mặt. Bọn họ sao có thể để người thân yêu của mình trở thành con đĩ chỉ biết mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ được. Mẫu thân với nhi tử, nhi nữ với phụ thân, những hành động thiên giận địa hờn, đánh mất hết danh phẩm đạo đức và luân thường đạo lý. Bọn họ biết Sắc Vận Lâu là cái chốn dơ bẩn, nhưng chuyện họ họ làm, chuyện ta ta quản, không ai động đến nhau. Nhưng hiện tại, cái không khí của tòa lầu xanh vậy mà bị thành chủ lan ra toàn thành.

Một số thê tử chưa có con thì tái mét hết cả mặt. Dựa theo sắc lệnh, bọn họ phải bị toàn bộ gia tộc chơi cho đến khi mang thai. Đây là bao gồm cha chồng, em chồng, anh chồng, thậm chí cháu chắt nhỏ tuổi hơn mình. Các nàng phải dang háng cho bọn họ cho tới khi có thai mới thôi. Làm thế nào có chuyện như thế được. Như vậy đâu phải là gả cho trượng phu nữa mà là gả cho toàn bộ gia tộc.

Một nam nhân hùng hổ lên tiếng: "Cái thứ tân lệnh chó má gì! Diệp Chí Tân là chủ nhân của tòa thành này, hắn có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho chúng ta và chỉ thế thôi. Tên họ Diệp làm gì có quyền mà ban bố."

Một nữ nhân khác hùa theo: "Đúng vậy. Diệp Chí Tân còn không thuộc triều đình, bản thân chả có chức quan nào. Triều đình cho hắn làm thành chủ chỉ vì hắn giỏi võ mà thôi."

Nam nhân đưa cao tay, thu hút sự chú ý của dân chúng và la lớn: "Các ngươi cùng ta đến phủ thành chủ náo động. Ép hắn hủy cái trò ti tiện vô bổ này. Ai theo ta?"

"Ta theo!" Nữ nhân ban nãy nói.

Phía sau hồ tắm của Sắc Vận Lâu, hiện tại là buổi sáng nên không có hầu nữ hay kỹ nữ nào tắm rửa. Từ đó cũng không có nam nhân nào bu quanh mà nhìn lén. Tại cái hố nơi Trấn Phàm Thạch đang lơ lửng, viên đá màu hồng bỗng lấp lóe sáng tối. Nó bay thẳng lên trời cao, ung dung mà quan sát toàn bộ tòa Hoan Hỉ Thành. Từng tia điện màu đỏ len lỏi bên trên bề mặt của Trấn Phàm Thạch.

"Rầm!"

"Rầm!"

Hai tiếng trời gầm vang lên, nó to đến nỗi mọi người dân trong thành đều nhức nhối hết cả màng nhĩ. Hai tia sét đỏ thẫm bắn xuống từ trên trời, nhắm về nam nhân và nữ nhân vừa có ý phản kháng.

Tốc độ tia chớp quá nhanh, không ai kịp phản ứng. Bọn họ chỉ thấy trời đất chói lòa một màu đỏ. Khi mọi vật trở lại bình thường thì cặp đôi nam nữ kia đã nằm trên nền đất, trang phục trên thân bị đốt trụi hết cả. Nhưng không hiểu vì sao, cả hai lại không có một vết bỏng hay vết thương nào. Mặt đất bị lôi điện tô đen, làn da của bọn họ thì như miễn dịch, vẫn trơn láng trắng trẻo.

"Chuyện quái gì?" Nam nhân kia còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Cái hông của hắn bỗng truyền tới một loạt tia điện, dươиɠ ѵậŧ có chiều dài trung bình căng cứng, dịch trắng bắn ra không ngừng.

Nữ nhân kia thì cong lại như con tôm, hai tay kẹp vào háng, cơ thể lên cơn co giật, hông nhún nhảy như con lật đật. Nước mắt và nước mũi nàng ta bắn tung tóe, hàm răng nghiến chặt, nước dãi tuôn ra hai bờ môi. Bên dưới, một dòng nướ© ŧıểυ vàng khè chảy ra từ bộ lông l*и rậm rạp. Đi cùng với nó là từng đợt dâʍ ɖị©ɧ trong suốt phun ra mãnh liệt, bắn lên cả những người xem xung quanh.

"Mau... Mau dừng lại!" Nam nhân ghì chặt dươиɠ ѵậŧ của mình. Hắn sướиɠ đến kinh hồn. Bình thương làʍ t̠ìиɦ chỉ sướиɠ được vài giây sau đó thì hoàn toàn mất. Hiện tại cảm giác tăng cao lên tận mấy lần, đã vậy còn liên tục không ngớt, đợt này chưa xong, đợt kia đã tới. Tϊиɧ ŧяùиɠ trắng xóa bắn ra phủ đầy đầu khấc.

Tại vì hắn chặn lấy niệm đạo, sức nước trở nên mạnh mẽ hơn. Nó như cơn lũ vỡ đê, đánh bay tay của hắn, tϊиɧ ŧяùиɠ thì xung phong vươn cao đến cả mét, bắn đầy lên cơ thể của người xem xung quanh.

"Dơ bẩn!" Các nam nhân tránh xa tên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phóng tinh vô tội vạ.

Bên phía nữ nhân thì ngay lập tức có nam nhân tới gần. Bọn họ ra vẻ quan tâm hỏi han, nhưng thật ra thì đang nhìn vẻ quyến rũ cực độ của nàng ta. Cơ thể lêи đỉиɦ liên tục, mặt đỏ như ớt, hông giật đùi đυ.i. Kết hợp với mùi dâʍ đãиɠ của âm dịch càng khiến nàng ta hấp dẫn.

Các nữ nhân xung quanh thì kinh hoàng nhắm mắt, không dám nhìn cảnh tượng khổ sở của hai người. Bọn họ rõ ràng là đang ở trạng thái cực sướиɠ. Nhưng biểu hiện của cả hai làm gì có sướиɠ, ra liên tục không ngừng chỉ tạo nên một gánh nặng to lớn cho cơ thể. Cặp đôi nam nữ đó chỉ bị phạt ba mươi giây thì cơ thể đã mềm nhũn, mặc kệ cho bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình phóng nước.

Nữ nhân kia thì còn đỡ, nam nhân thì bắn sạch tϊиɧ ŧяùиɠ trong hai hòn dái, chẳng còn thứ gì để xuất nữa. Vậy mà ©ôи ŧɧịt̠ hắn vẫn cứ co giật như muốn bắn nữa.

Nữ nhân trợn trắng mắt, khuôn mặt bị tùm lum loại dịch cơ thể bao khỏa. Nam nhân thì bất tỉnh luôn, chẳng còn biết trời trăng mây đất gì.

Diệp Chí Tân cùng Ninh Xuân Liên lúc này đi ngang qua bảng thông cáo. Chí tân thong dong như thường đi phía trước, Xuân Liên thì đỏ hết mặt, cúi thấp đầu đi phía sau.

Chí Tân vuốt cặp ria dê sòm đầy thỏa mãn, mặc một bộ trang phục sang chảnh màu vàng. Xuân Liên đằng sau thì... mặc đồ rất đúng quy định. Bên trên Xuân Liên mặc một chiếc áo tứ thân cổ chéo. Thay vì khép sát vạt áo, chúng mở rộng tới thẳng lưng quần, để lộ bầu ngực tròn trịa vừa phải. Chỉ cần gió thổi cỏ lay sẽ khiến vạt áo mở rộng, để lộ đầu ti hồng hào nhỏ nhắn rất dễ thương.

Váy bên dưới thì Xuân Liên che phía sau không che phía trước, để lộ bộ lôиɠ ʍυ xoăn tít đen thui đầy hấp dẫn. Đã vậy Diệp Chí Tân còn bắt nàng ta chơi trội, tà váy phía sau dài đến nửa mông là cùng, theo nhịp bước đi mà phấp phới, để lộ khe hở sâu hoắm cùng bờ mông đẹp đẽ.

Xuân Liên đi trên đường không dám nhìn ai, sợ bắt gặp ánh nhìn khinh bỉ của nữ nhân hay ham muốn của nam nhân. Hai tay nàng ta thõng xuống dưới. Diệp Chí Tân bắt nàng không được che, nên Xuân Liên không dám che, hoàn toàn để lộ phần lớn da thịt trên cơ thể.

Ngực Xuân Liên nóng ran, phổi thở gấp. Nàng ta vừa xấu hổ vừa có một cảm giác kì lạ.

Chí Tân dừng lại bên trên cặp đôi nam nữ đang bị trừng phạt và lớn tiếng nói: "Các ngươi nghe đây. Lệnh này là do Nguyễn đại nhân của Sắc Vận Lâu công bố. Những ai chưa biết đến ngài thì ta nói cho hiểu.

Nguyễn đại nhân là thần tiên trên trời, sở hữu hằng hà sa số phép lạ mà thường nhân chúng ta không thể hiểu nổi. Giống như tia sét vừa đánh xuống trừng phạt hai kẻ này. Khôn hồn thì các ngươi lo mà sửa sang bản thân lại cho tốt, tuân theo ý chỉ của Nguyễn đại nhân. Không thì sẽ như bọn họ, bị phạt trầm mê vào giấc mơ của du͙© vọиɠ."

Dân chúng xung quanh ồn ào hết cả lên. Nữ nhân kinh ngạc mà nhìn lấy Ninh Xuân Liên ăn bận đầy dâʍ đãиɠ phía sau thành chủ, lòng có chua xót, có khinh nhờn, đủ loại cảm xúc. Nam nhân thì ít mâu thuẫn hơn, cảm thấy lệnh mới thật sự là báng bổ lương tâm. Nhưng đa số thì bọn họ đều bị bộ lôиɠ ʍυ xoăn tít của Ninh Xuân Liên thu hút ánh nhìn.

Một nam nhân nuốt nước bọt cái ực, có chút lắp bắp lên tiếng, hắn sợ bị sét đánh nên rất chú ý đến lời nói.

"Diệp thành chủ, nữ nhân sau lưng ngài chẳng phải là phu nhân đó sao?"

Diệp Chí Tân kéo Ninh Xuân Liên về phía trước, tự hào nói: "Đúng là như thế!"

Hắn nhìn xuống bầu ngực của thê tử, thấy hai đầu ti bị che khuất liền lấy tay kéo vạt áo rộng ra, để lộ bộ phận cho con bú của người mình yêu.

"Diệp thành chủ, chẳng lẽ người... Người không có phản đối sao? Dù sao luật này bao gồm cả phu nhân."

"Có gì phải phản đối. Nữ nhân sinh ra là làm bồn chứa tinh cho nam nhân. Các ngươi nghĩ xem mấu chốt của xã hội chúng ta là ở đâu?"

Dân chúng khó hiểu nhìn nhau, mặt ai cũng đầy dấu chấm hỏi, không thể nghĩ ra mối liên kết giữa hai việc này.

Diệp Chí Tân tặc lưỡi và nói: "Là nhân lực. Nông nghiệp cần nhiều nông dân. Quan lại cần nhiều binh lính. Nhân sĩ giang hồ hằng năm cũng chết không biết bao nhiêu người. Chúng ta đẩy mạnh sự giao hoan giữa nam nữ là muốn non sông được bình yên."

Một nữ nhân run rẩy giơ tay và nói: "Điều đó chúng ta hiểu. Nhưng quan hệ lσạи ɭυâи sẽ khiến con cháu của chúng ta sinh ra có vấn đề. Đạo đức làm sao có thể cho phép?"

"Chuyện này Nguyễn đại nhân đã xử lý. Mọi người chắc chắn cũng biết trên thế giới này có ba loại người.

Loại thứ nhất là hoàng tộc, quan lại. Bọn họ chỉ chú ý đến lợi ích của bản thân, dùng quyền lực và sức manh quân sự để mà thống trị.

Loại thứ hai là võ giả. Bọn họ ỷ bản thân mạnh mẽ mà thành lập nên các môn phái, chiếm lấy một vùng đất làm bá chủ.

Loại thứ ba chính là chúng ta. Những dân đen không giỏi võ, không có quyền hạn. Chúng ta không có sức mạnh để làm ra lựa chọn nên không dám mơ ước to lớn, chỉ muốn bản thân và gia đình được bình yên. Hoàng tộc và quan lại chỉ muốn chúng ta nghe lời. Giang hồ không truyền công pháp rộng rãi để bảo đảm sức mạnh của chúng.

Nhưng Nguyễn đại nhân có tấm lòng cao cả, biết chúng ta khốn khổ nên đã lập ra một hệ thống võ đạo mới. Công pháp cũng sẽ thoải mái truyền cho tất cả mọi người trong Hoan Hỉ Thành.

Công pháp này gọi Tiểu Vô Tướng Công, không cần luyện, chỉ cần làʍ t̠ìиɦ càng nhiều thì càng mạnh. Đặc biệt nhất..."

Diệp Chí Tân nâng cằm thê tử, liếʍ lên đôi má mềm mại của nàng, hắn cười dâʍ đãиɠ rồi nói tiếp: "Là công pháp này chuyển hóa toàn bộ âm dương nhị khí trong giao hợp thành chân khí cho chúng ta."

Dân chúng không hiểu câu nói cuối cùng, nhìn nhau mà tìm câu trả lời. Một vị đại hán ngực chắc vai rộng đứng ra và nói: "Chuyển hóa âm dương nhị khí. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chính là dương khí của đàn ông. Điều này chẳng lẽ nói, cho dù có ra bên trong âʍ đa͙σ, nữ nhân cũng sẽ không dính bầu?"

Diệp Chí Tân mỉm cười và nói: "Người luyện võ phải không. Ngươi nói hoàn toàn chính xác. Nếu là chơi chung với người nhà, chỉ cần sử dụng Tiểu Vô Tướng Công là ổn thỏa.

Nhưng đó chỉ là một trong những đặc tính của Tiểu Vô Tướng Công mà thôi. Quan trọng hơn, nó giúp các ngươi nhập vào sắc đạo, có thể đạt tới cảnh giới mới mà không môn phái nào trên giang hồ từng đạt qua.

Cảnh giới này có sức mạnh không kém tiên nhân."

Dân chúng "ồ" lên, bao nhiêu nghi hoặc và sự phản kháng mất sạch. Trên đời lại có công pháp không cần luyện, chỉ cần làʍ t̠ìиɦ là mạnh. Chẳng những thế còn có thể mạnh như tiên. Bọn họ sẽ không còn là dân đen nữa, sẽ có khả năng nắm trong tay vận mệnh của bản thân.