Lý Gia Kiệt nằm trong lều vải, hai tay bị cột chặt cứng đặt ở phía trên đầu, mắt bị vải che, miệng bị nhét một mảnh vải mằn mạn, họng phát ra từng thanh âm "ô ô". Thân dưới, Vũ Kim cưỡi lấy gã, mông dập dìu như điên, toàn diện xem gã như một cái sεメ toy có hơi ấm. Lý Gia Kiệt chìm trong du͙© vọиɠ, thân dưới run rẩy vì sung sướиɠ, cảm nhận âʍ đa͙σ trơn trượt và ẩm ướt của Vũ Kim bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ không ngừng ra vào. Gã hận nhưng gã cũng sướиɠ. Cảm giác mâu thuẫn cực độ đan xen.
Mắt bị bịt kín khiến cho đôi tai càng thêm chú ý. Lý Gia Kiệt có thể nghe được âm thanh rêи ɾỉ của các sư muội. Có thống khổ, có hưng phấn, mâu thuẫn y hệt như tâm cảnh gã hiện tại. Dù gã không thấy, chỉ tưởng tượng ra hình ảnh các sư muội bị những tên lưng hùm vai gấu kia ức hϊếp, Lý Gia Kiệt bùng chây lửa giận. Nhưng phía dưới lại truyền đến từng đợt từng cơn mê muội như nước lạnh dội đến, dập tắt nộ hoả.
Yêu nữ sơn tặc, tính tình dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ. Họ Lý khinh bỉ Vũ Kim, không muốn để nàng ta hưởng dụng cơ thể mình. Nhưng cơ thể chỉ phản ứng lại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, không nghe lời lấy chủ nhân thực sự. Yêu nữ lại cực kỳ xinh đẹp và nuột nà, dươиɠ ѵậŧ cứng mãi không xuống. Dù gã đã bị vắt ra hai đợt sữa, vẫn như cũ thèm muốn. Không chỉ vậy, theo thời gian trôi đi, tâm cảnh vậy mà có chút biến hoá, cứ như thể gã không còn để ý đến sư môn, sư muội gì nữa, chỉ muốn đắm chìm vào du͙© vọиɠ vĩnh viễn. "Ừm, thật ra bị người ta chơi như này cũng không... Không. Ta đang nghĩ cái gì vậy? Không thể phủ phục dưới váy của yêu nữ! Nhưng mà nàng thơm quá. Ta sướиɠ quá... Ta..."
Hương cơ thể nồng cháy như lửa, chỉ ngửi mà lại khiến hắn thèm thuồng chảy nước dãi đều đều. Dươиɠ ѵậŧ lại càng sướиɠ không thể tả. Âʍ đa͙σ ẩm thấp như có điện, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ các tế bào nhạy cảm quanh ©ôи ŧɧịt̠.
Vũ Kim cưỡi đã thì nằm xuống, lưỡi nghịch ngợm ăn lấy hai đầu ti nhỏ xíu của Gia Kiệt. Cơ thể gã mềm nhoài và tê dại. Kỹ thuật của nữ nhân này quá tốt, trai tơ như hắn chịu không nổi, mê mị hết cả đầu óc.
Vũ Kim cởi bịt mắt của Gia Kiệt ra. Gã lúc này mới thấy rõ khuôn mặt Vũ Kim. Da bóng mật ong, mồ hôi nhễ nhại chảy dài lên má, tóc mai uốn lượn dính lấy trên da, cặp ngực to lớn nhưng căng tràn và cân đối. Lý Gia Kiệt thở hổn hển, mắt nhìn Vũ Kim chăm chú không rời. Ý chí vững như bàn thạch của hắn đã bị mài rơi.
Vũ Kim lấy mảnh vải trong miệng họ Lý ra. Gã lúc này mới phát hiện, thì ra mảnh vải kia là qυầи ɭóŧ của yêu nữ. Ban nãy gã gặm nhấm nó, nuốt vào không biết bao nhiêu dâʍ ɖị©ɧ. Song dù tâm thấy sai, Lý Gia Kiệt lại chỉ cảm thấy thèm hơn, muốn uống nhiều hơn.
Vũ Kim cười nhẹ, vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của Gia Kiệt. Mông lần nữa bắt đầu nhún nhẩy. Lý Gia Kiệt không kiềm được, vậy mà bắt đầu trào ra từng tiếng rên khàn. Gã quay đầu, tránh đi ánh mắt của yêu nữ. Khuôn mặt nàng ta xinh đẹp, ánh mắt nhìn hắn như câu hồn, gã quan sát một lát mà quanh hông tê tê, có cảm giác bắn ra nữa. Gia Kiệt chỉ có quay mặt sang chỗ khác để kiềm chế.
Lý Gia Kiệt nhìn ra ngoài lều vải, thấp thoáng thấy được cảnh vật bên ngoài và sự việc bên trong một túp lều khác. Trong đó, Doanh Yến bị hai nam nhân ép lấy, hậu môn cùng âʍ đa͙σ đang liên tục bị hai ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc đâm vào. Vừa vặn, Doanh Yến lêи đỉиɦ, dịch khí bắn ra tùm lum. Miệng thơm há mở mà la hét.
"Ta không chịu nổi. Ngừng lại... Nghỉ một chút. Một chút thôi. Không được! Ta ra!" Doanh Yến gào lớn, mông run như máy, cặρ √υ' nảy bật, làn da trắng trẻo vì mồ hôi mà sáng loáng dưới ánh trăng.
Lý Gia Kiệt không dám nhìn nữa, quay đầu sang chỗ khác. Gã thấy bóng hình của Lưu Nhạc thấp thoáng sau lớp vải, bị sơn tặc đem ra đùa giỡn ngay bên ngoài. Nàng ta bị chơi công khai, không có bị đem vào lều.
"Dài quá! Bụng ta... Bụng ta rách mất! Đau!"
Lưu Nhạc bị trói lơ lửng dưới gốc cây, mặt hướng xuống, hai chân dạng ra rộng rãi. Phía sau là lão Cẩu với thanh dươиɠ ѵậŧ mới toanh dài ba mươi centimet. Lão đâm cây thương dài ngoằng vào sâu bên trong Lưu Nhạc, không hề để ý con người ta đau khổ, nước mắt tuôn như suối. Tử ©υиɠ mỗi lần bị đâm đều biến dạng, phần bụng ngoài nhô lên trập trùng, trông bất thường cực kỳ.
"Đây không phải là sự thật. Nhất định. Nhất định là mơ." Dưới sự mông lung từ tìиɧ ɖu͙©, Lý Gia Kiệt cố gắng thuyết phục bản thân.
Vũ Kim nhấp sướиɠ, sau đó đứng lên, ngồi chồm hổm trên đầu Gia Kiệt. Tay không ngừng xúc động âʍ ѵậŧ nhỏ nhắn. Nàng ta lêи đỉиɦ, mông đùi co giật, dịch khí phun ra lên mặt gã đầy ấm nóng. Lý Gia Kiệt không hiểu mình bị làm sao, cơ thể tự chủ động, lưỡi lè dài ra mà hứng lấy, cố gắng hớp càng nhiều dung dịch nɧu͙© ɖu͙©.
"Ngon không?" Vũ Kim nói.
"Ngon lắm..." Lý Gia Kiệt đam mê nói.
"Vậy ăn thêm đi." Vũ Kim ngồi xuống, để cho cái l*и rậm rạp đặt lên mặt Lý Gia Kiệt.
Gia Kiệt chẳng kiềm chế nổi nữa, miệng húp lấy húp để, lưỡi liếʍ lấy âʍ ɦộ mềm mại và ẩm ướt. Ăn lấy ăn để một cách điên cuồng cực kỳ. Vũ Kim giải khai dây trói cho gã. Lý Gia Kiệt ngay lập tức ngồi bật dậy, đẩy ngã Vũ Kim ra đẩy, đè lấy nàng.
"Ngươi không đi cứu các sư muội ngươi à?" Vũ Kim tràn đầy vũ mị nói, hai chân dang rộng như đợi chờ.
"Không. Ta chỉ muốn ăn ngươi."
Lý Gia Kiệt gấp rút, đâm ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc vào l*и Vũ Kim. Tay sờ loạn trên bầu vυ' mềm mại. Miệng thì khoá lấy môi thơm của nàng ta. Lưỡi rắn của Vũ Kim chào đón lưỡi tơ của gã. Lý Gia Kiệt ngạc nhiên một chút trước sự linh hoạt đó, nhưng rất nhanh chìm đắm bên trong. Cả cơ thể ghì sát Vũ Kim, hông đẩy như trâu điên, hận không thể đem người phụ nữ này chơi nát. Vũ Kim sung sướиɠ, mặc cho gã xử trí. Cơ thể dâʍ đãиɠ đầy sung sướиɠ. Họ Lý đã hoàn toàn trở thành da^ʍ nô của nàng, chẳng còn để ý tới cái gì khác.
Bên ngoài, Tiểu Cẩu tới giới hạn, bắn ra quá trời tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong Lưu Nhạc. Nàng ta xụi lơ không nói tiếng nào. Lúc Tiểu Cẩu rút dươиɠ ѵậŧ ra, đầu khấc bật ngược, vuốt lên âʍ ɦộ nhạy cảm khiến cho Lưu Nhạc run rẩy. Tiểu Cẩu sảng khoái rời đi, không quên bóρ ѵú Lưu Nhạc một phát.
"Ngực nàng này to thật. Chỉ kém mỗi Triệu da^ʍ phụ." Tiểu Cẩu nói.
Hắn vừa rời đi thì liền có sơn tặc khác lên thay thế.
"Dừng lại! Làm ơn cho ta nghỉ! Đừng chơi ta nữa!" Mặc kệ Lưu Nhạc cầu xin, các sơn tặc bao vây lấy nàng. Một kẻ đâm ©ôи ŧɧịt̠ vào họng nàng để nàng khỏi la lối nữa.
Hiện tại trời đã tối, đám sơn tặc dùng sẵn lều vải của đám đệ tử Hổ Phách Môn cùng với vài túp lều riêng mà dựng trại tạm thời. Ở giữa có một mồi lửa to sưởi ấm cả đoàn. Tố Vương chiếm trước, đã chơi qua ba nàng kia từ lâu. Doanh Yến với Lưu Nhạc bảy điểm xinh đẹp, còn một nữ sáu điểm hắn cũng chẳng thèm nhớ tên. Chủ yếu là phá trinh nàng để mà cướp Nguyên Âm.
Tiểu Cẩu ngồi xuống bên cạnh Tố Vương bên đám lửa. Tiểu Linh quỳ dưới háng Tố Vương, đang mê mẩn mà bú lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn. Vũ Kim thì đang thuần hoá nam đệ tử cuối cùng, Lý Gia Kiệt. Tất cả bọn còn lại thì đều đã bị cái l*и nàng ta thu phục, trở thành da^ʍ nô nói gì nghe nấy, như một con chó ngoan chỉ mong muốn được liếʍ lấy l*и nàng ta. Nam Sơn thì đang mây mưa ở một chỗ khác với một sơn tặc, lúc này bị Tiểu Cẩu kêu tới.
"Làm sạch ©ôи ŧɧịt̠ cho phụ thân đi." Tiểu Cẩu nói, đôi mắt quan sát đứa con gái ngoan hiền. Y phục nàng ta đã ném đâu mất, chỉ để lại tấm thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Thêm việc nàng ta trầm mê sắc đạo, cơ thể có một cỗ không hiểu vận vị dâʍ đãиɠ, càng quyến rũ hơn so với bình thường.
"Vâng, phụ thân." Nam Sơn ngoan ngoãn quỳ xuống mà liếʍ lấy ©ôи ŧɧịt̠ phụ thân, cực kỳ tập trung làm sạch cho hắn. Nàng nếm phải không chỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dư mà có cả dâʍ ŧᏂủy̠, dịch khí của những cô nương mà Tiểu Cẩu vừa chơi. Côи ŧɧịt̠ Cẩu hiện tại có chút dài, Nam Sơn không dám ngậm, chỉ cí thể dùng lưỡi liếʍ dọc.
"Nữ nhi ngoan."
Tố Vương ở bên đang chăm chú xem ba thuật mới nâng cấp. Sắc Giả Huyễn Thân Thuật nâng thành Biến Thân Thuật. Không chỉ là huyễn thuật mà còn có thể biến hoá cơ thể, hạn chế là Biến Thân Thuật vẫn chỉ có thể biến thành sinh linh, sinh vật có linh trí. Hắn không thể biến thành cỏ cây hay vật chết. Ngoài ra còn có một hạn chế khác là Biến Thân Thuật không thể biến thành sinh linh có kích thước quá khác biệt so với cơ thể ban đầu. Như hắn bây giờ là mỹ nam tử mét tám, chỉ có thể rút ngắn xuống còn chín chục cen, không thể nhỏ hơn nữa, to hơn thì chỉ có thể to gấp đôi thành ba mét sáu.
Biến Thân Thuật chính là dùng Nguyên Âm của Lưu Nhạc mà thành. Đến Doanh Yến thì Tố Vương nâng Sắc Pháp Tiểu Chuyển Di Thuật. Thuật này lúc ấy có ba hạng mục nâng cấp.
Sắc Pháp Đại Chuyển Di Thuật: Bản nâng cấp này cho khả năng cải thiện công pháp võ giả đã sáng tạo.
Sắc Pháp Tiểu Huyền Di Thuật: Bản nâng cấp này cho khả năng nhúng chàm sắc đạo vào tiên thuật.
Sắc Pháp Tiểu Chuyển Ngoạ Di Thuật: Bản nâng cấp này khiến công pháp sáng chế có thể tự động thăng cấp.
Đại Chuyển Di Thuật đơn giản dễ hiểu, công pháp đã sáng tạo có thể cải thiện nếu Tố Vương dung nhập thêm kiến thức vào trong. Nếu sau này hiểu rõ võ công hơn, hoặc là tìm được lý nghĩa thích hợp, có thể khiến sáng chế công pháp mạnh lên. Ví dụ gần nhất là Độc Cô Cửu Kiếm, sau này Tố Vương có thể dung nhập càng thêm nhiều loại kiếm pháp lên trên nền tảng Tổng Quát Thức đã có sẵn. Ban đầu có ý định là sáng chế chín kiếm thức, dù là cùng bộ nhưng có tách biệt. Với Đại Chuyển Di Thuật, càng sáng tạo về sau càng mạnh, vì cái sau kết nối với cái trước, không có tách riêng ra.
Tiểu Huyền Di Thuật thì càng dễ hiểu, tương tự với Sắc Tâm Tiểu Huyền Thuật, nâng phẩm cấp từ võ gia công pháp lên thành ảnh hưởng tiên đạo công pháp. Cái khó hiểu nhất là Ngoạ Di Thuật. Theo Sắc Đạo Thư, công pháp tự động thăng cấp là công pháp có thể thôn phệ các công pháp khác. Trừ phi phế đi võ công, nếu không người tu loại công pháp này cả đời không thể luyện công pháp khác. Nếu luyện, chỉ dùng để làm thức ăn cho chủ công pháp.
Tố Vương có ý định sáng chế một bộ hoàn chỉnh Độc Cô Cửu Kiếm từ đầu nên không suy nghĩ nhiều, chọn Đại Chuyển Di Thuật.
Nguyên Âm cuối cùng của nữ đệ tử không tên. Tố Vương xách đi nâng cấp thuật kế tiếp. Vừa vặn chính là mục đích của chuyến đi này, Sắc Khu Trấn Phàm Thạch Cấu Tạo Thuật. Trong đó ba bản nâng cấp lần lượt là:
Sắc Lãnh Trấn Phàm Thạch: Bản nâng cấp này mở rộng phạm vi ảnh hưởng của Trấn Phàm Thạch. Diện tích vừa vặn dung một thành.
Sắc Khu Trấn Linh Thạch: Bản nâng cấp này tăng cao sức ảnh hưởng, trừ phi là chân tiên nếu không bất khả kháng.
Sắc Khu Toả Phàm Thạch: Bản nâng cấp này đổi Trấn Thạch thành Toả Thạch. Trấn Thạch hủy, Sắc Thuật mất. Toả Thạch thẩm thấu một phương thiên địa, trừ phi biết cách rút nó ra hoặc phá hủy toàn bộ khu vực, nếu không vĩnh tồn theo thời gian.
Sắc Lãnh và Trấn Linh đơn giản. Toả Phàm Thạch thì khiến Tố Vương có hơi nao nao. Toả Thạch dường như đã trở thành một loại kỳ thuật có thể ảnh hưởng hiện thực, không chỉ đơn giản như ban đầu. Mặc dù rất tò mò, Tố Vương vẫn là trọn bản nâng cấp đầu tiên, Sắc Lãnh Trấn Phàm Thạch. Những nâng cấp kia rất trâu bò, nhưng quá xa xôi. Ngay cả tu tiên giả còn chưa gặp mặt, nghĩ gì đến trấn linh. Hơn nữa, còn Sắc Tâm Tiểu Huyền Thuật tại.
Lo liệu xong Sắc Thuật, Tố Vương lần nữa quay sự chú ý về lại đám nữ nhân. Tiểu Linh bị hắn đè ra chơi trước mặt đám huynh đệ. Nàng này mê ©ôи ŧɧịt̠ hắn quá cỡ, chỉ cần bị chơi là được, không quan tâm thời gian địa điểm, mê muội cực kỳ. Các huynh đệ còn lại cũng cᏂị©Ꮒ hăng cực kỳ, hẳn là vì mới bắt về được ba nữ nhân mới cùng với chiến thẳng một đám đệ tử môn phái. Tâm trạng ai cũng sung túc.
Bọn họ cᏂị©Ꮒ đến gần nửa đêm mới nghỉ. Tố Vương lại kiếm được một khoảng dục tính kha khá. Đám da^ʍ nô mới của Vũ Kim lại toàn là trai tơ, bị nàng mê hoặc rồi thì chơi rất sung. Trong khoảng thời gian ngắn mà dục tính tăng tới 80000.