Ăn mặc xong xuôi, Ải Ma Ma bắt đầu quán triệt da^ʍ tâm vào cho hai chị em nhà họ Tiết.
"Các ngươi đã tới đây thì phải ghi nhớ. Phụ nữ sinh ra là để bị cᏂị©Ꮒ. Phụ nữ là đồ chơi của nam nhân. Cơ thể chỉ có một mục đích duy nhất là thoả mãn nam nhân."
Tiết Vân Linh gật gù tán thành. Tiết Vân Lan thì ngơ ngác, dấu chấm hỏi hiện đầy trên mặt. Tư tưởng cổ đại trọng nam khinh nữ không lạ, nhưng nếu là chính nhân quân tử thì sẽ không bị nó ảnh hưởng. Vân Lý vốn là một quân tử, hắn không cho là nam sang nữ hèn, mà mỗi người có ưu điểm và khuyết điểm riêng. Nếu không có nữ nhân chăm lo hậu tuyến, nam nhân làm sao có thể yên tâm đi đánh giặc. Mỗi giới mỗi vẻ. Vân Lan hiện tại dù đã mất nam thân, nhưng nàng vẫn giữ tư tưởng đó, nam nữ có giá trị riêng của bản thân. Vì lẽ đó nàng nghe Ải Ma Ma thuyết giáo phụ nữ là đồ chơi rất không phục. Chưa kể hiện tại Vân Lan còn là nữ thân, tâm tình càng thiên về nữ giới.
"Nữ nhân ở Tứ Vận Lâu chia làm hai đẳng cấp. Kỹ nữ và hầu nữ. Kỹ nữ ở đây khác với kỹ nữ mà các ngươi quen thuộc ở lầu xanh. Mặc dù xưng tụng là kỹ nữ, bọn chúng bán thân là chính, kỹ nghệ tầm thường. Ở lầu này, muốn trở thành kỹ nữ thì các ngươi phải thật sự có tài. Cầm kì thi hoạ ca múa, thậm chí một số kỹ năng không được liệt vào danh sách kỹ nghệ như nấu ăn, may mặc. Chỉ cần các ngươi giỏi một trong những thứ trên, sẽ được phân làm kỹ nữ. Kỹ nữ không cần vận đồng phục, có thể tự chủ trương y phục của bản thân. Tất nhiên, không có bữa cơm nào là miễn phí. Nếu là ở lầu thì phải đóng góp bằng vào kỹ nghệ của mình. Chúng ta không bạc đãi kỹ nữ, trả lương đàng hoàng ứng theo giá trị và công sức của các ngươi."
Tiết Vân Lan gật gù. Vế trước có chút bất thường nhưng vế này nghe ra rất hợp lý. Hữu dụng là có chỗ sử dụng. Ưu đãi tốt và thoải mái, xem ra thì tốt hơn nhiều so với thanh lâu bình thường.
"Loại nữ nhân còn lại chính là hầu nữ. Cũng chính là các ngươi bây giờ. Hầu nữ phải mặc đồng phục và chuyên lo phục vụ cho khách nhân tới chơi. Đúng giờ làm, đúng giờ nghỉ. Các ngươi đồng thời cũng là nô, thuộc quyền quản lý của chúng ta, chúng ta nói ngươi cởi đồ thì ngươi cởi đổ, nói ngươi bú ©ôи ŧɧịt̠ là ngươi bú ©ôи ŧɧịt̠, không được mảy may phản đối. Nếu bất tuân mệnh lệnh hoặc là trốn đi thì sẽ bị đem ra đường xích, thân không mảnh vải, mặc người thoá mạ."
Tiết Vân Lan tái mặt, bờ môi run rẩy. Tiết Vân Linh thì mặt hồng hào, da^ʍ tâm đầy hứng khởi, chỉ nghỉ đến việc cái l*и được đổ đầy thì khu rừng đã bắt đầu ướt nhẹp.
"Ta biết cả bốn môn cầm kì thi hoạ." Vân Lan mau chóng nói. Dù sao cũng từng là thư sinh, nếu không biết mới là có vấn đề.
Ải Ma Ma nở nụ cười da^ʍ: "Tiết thư sinh phải không. Lão phụ ta đương nhiên biết ngươi văn thơ tài giỏi. Chỉ cần ngươi làm hầu nữ bảy ngày là được. Sau đó có thể thăng làm kỹ nữ."
"Bảy ngày cũng được." Tiết Vân Lan nhìn lên trần nhà nói. Cố ý né tránh đám nam nhân, không để bọn họ phạm thân là được. Kỹ nữ nơi này có rất nhiều, bọn họ cũng sẽ chẳng dí mình nàng. Chỉ cần tan vào cảnh vật, làm một bình hoa di động.
Vân Lan nghĩ là nghĩ vậy. Nàng lại không biết bản thân đã trở thành đệ nhất đệ nhị mỹ nữ của lầu. Cạnh tranh cùng với Huyết Nữ, Kim Nhũ hai nàng. Nam nhân thèm nàng không biết bao nhiêu người, chỉ chờ nàng xuất hiện để mà cưỡi.
"Một khi trở thành kỹ nữ thì Tiết thư sinh ngươi có thể thoải mái mà chọn tình nhân cho bản thân. Trong bảy ngày làm hầu nữ thì chỉ cần không ảnh hưởng công việc hiện tại, phải đáp ứng tất cả yêu cầu của khách nhân." Ải Ma Ma líu lo mà giải thích. Nếu không phải hai nữ này do Vương mang về, bà ta cũng lười đi quản, giao cho người dưới xử lý là tốt. "Đó là tất cả mọi việc. Các ngươi không có thắc mắc gì thì đến chõ tiểu Lư cho nàng phân phó."
Tiết Vân Lan quay phắt đầu, lắp bắp nói: "Ngươi nói đáp ứng tất cả mọi yêu cầu là sao?"
"Là đáp ứng tất cả mọi yêu cầu chứ sao." Ải Ma Ma đảo con ngươi. Tiết thư sinh này nổi tiếng trí thức, hiện tại sao lại cảm thấy có chút ngờ nghệch. "Đám nam nhân mà thôi, quanh đi quẩn lại cũng nhiêu đó chiêu trò. Ngươi khiến bọn chúng xuất nhanh nhanh là xong chuyện. Triệu cô nương của chúng ta có lần chỉ trong năm giây đã khiến khách nhân lêи đỉиɦ."
Dứt lời thì bà ta khoát tay đi mất. Trong lầu còn nhiều chuyện xử lý, không rảnh thời gian. Tiết Vân Lan mấp máy bờ môi, nàng ta có chút không tưởng vào tình huống hiện tại của bản thân. Mơ mơ màng màng, hiện thực vô lý tột cùng, cứ y hệt một giấc mộng. Nhưng mọi chuyện lại là thật. Lúc này Tiết Vân Lan nhìn sang muội muội, thấy nàng không chút nội y thì giật hết cả mình.
"Muội muội, yếm của ngươi đâu? Qυầи ɭóŧ đâu rồi?" Tiết Vân Lan kéo váy Vân Linh xuống thấp một chút nhưng bị nó đánh gãy.
"Tỷ tỷ làm gì vậy? Đồng phục vốn dĩ là phải mặc như thế này. Như vậy người ta mới dễ sờ ti, dễ chơi l*и chúng ta nha. Như ngươi sao được." Vân Linh mạnh mẽ muốn kéo đứt yếm lót của Vân Lan ra.
Vị tỷ tỷ này vốn là nam nhân, không có nữ phục. Y phục của nàng đều là của Vân Linh, ngay cả nội y. Đồng phục vốn dĩ để lộ từ cổ đến rốn, Vân Lan lấy yếm che lại, có thể nhìn thấy bầu ngực ẩn hiện phía sau, nhìn là vẫn kín đáo hơn nhiều Vân Linh.
"Ngươi ngươi làm gì vậy? Không... Không được." Vân Lan giãy dụa, song cơ thể nữ nhân yếu ớt không chịu nổi. Vậy mà bị muội muội giật đứt yếm lót, kéo phăng mất.
"Còn nội khố nữa. Để ta giúp ngươi cởi luôn." Vân Linh thừa thắng xông lên, tụt qυầи ɭóŧ Vân Lan.
Vân Lan khép chân, tay chặn lại giữa háng, cố gắng giữ lại nội y. "Ngươi mau ngừng tay. Ta phải mặc!"
"Trời ạ, ban nãy cũng khoả thân đi hết tầng. Cái gì cũng bị thấy còn lo gì nữa." Vân Linh cưỡng ép xé luôn nội y ra. Không hiểu vì lý do gì mà nàng thích chọc ghẹo tỷ tỷ cực. Tỷ vốn là nam nhân, hiện tại cứ yểu yểu, ngại ngùng, khiến nàng ta cực kỳ thích trêu ghẹo.
Vân Lan mặt đáng thương nhìn nội y thoát mất. Váy bó còn bị kéo hất lên tới nửa mông, nếu không phải có vạt dài ở giữa che lấy âʍ ɦộ, chắc bộ phận nhạy cảm đều bị thấy hết.
"Đi thôi." Vân Linh kéo tay tỷ tỷ mà đi. Thừa lúc Vân Lan còn ngỡ ngàng không cho nàng phản ứng.
Hiện nay Tứ Vận Lâu có nhiều hạng mục công trình, chủ yếu là theo ý tưởng của Tố Vương mà thiết kế, Tiểu Cẩu lo phần chi tiết, còn lão thợ rèn tên Cong lo thi công. Ải Ma Ma dù không nằm trong nhóm này nhưng vì lầu là bà ta quản nên phải tới lui quan sát, đảm bảo mọi thứ suôn sẻ. Mấy việc quản lý kỹ nữ, hầu nữ thì giao cho tiểu Lư, một kỹ nữ trong lầu. Tiểu Lư chỉ là một kỹ nữ sáu điểm, dung mạo tầm thường nhưng rất lanh lẹ.
Hai tỷ muội gặp Tiểu Lư, được nàng ta dặn dò một chút xong thì gửi đi tầng một làm việc. Trước khi đi nàng ta còn cố ý nhắc nhở: "Nhớ phải thoả mãn khách nhân."
Vân Lan yên lặng nhả rãnh trong lòng: "Biết rồi. Biết rồi. Cứ để bọn hắn đùa bỡn bản thân là được chứ gì."
Đi chưa đến nơi mà hai chân Vân Lan đã có chút nhũn. Chỉ nghĩ đến lượng người ra vào lầu là âʍ đa͙σ đã co rút. Nhiều người như vậy, nàng... Nàng chẳng lẽ sẽ bị chơi cả ba lỗ như Huyết Nữ? Nàng mới chỉ bị Tố Vương phá trinh cách đây không lâu thôi.
Vân Linh vỗ đầu tỷ tỷ, an ủi: "Không có gì phải lo lắng. Rất nhanh sẽ sướиɠ. Sau đó liền quen."
Vân Lan thầm nghĩ: "Ngươi cũng mới bị phá trinh, sao tự tin thế?"
Vân Linh thấy tỷ tỷ sốt sắng thì thích thú cực kỳ. Lát nữa chắc chắn phải kiếm cơ hội để nàng bị chơi. Vốn dĩ hai người họ sẽ được đặc cách làm kỹ nữ luôn. Nhưng Vân Linh thấy như vậy mất vui, cố ý xin Tố Vương bảy ngày thực tập để nàng giã Vân Lan ra bã. Đợi l*и mồm và đít tỷ tỷ bị thông bằng phẳng rồi, tâm tính quân tử biến thành da^ʍ nữ nghiện ©ôи ŧɧịt̠ chắc chắn sẽ cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhị nữ cùng một đám hầu nữ ở lầu một tiến hành bưng bê trà nước. Công việc không có gì nặng nhọc, hầu hết là thay trà, lên món. Những khay nặng quá đều có nam nô bộc xử lý, bọn họ chỉ bưng vật nhẹ. Cái đáng sợ ở chỗ vì đồng phục quá hở, Vân Lan có thể cảm nhận được cơ thể bị nhìn chằm chằm, l*и tơ không tự chủ được chảy nước. Nàng cố gắng tự nhủ đây chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể, không phải do mình bị nứиɠ.
Vân Linh "không cẩn thận" làm rơi tách trà, liền nói: "Tỷ tỷ giúp ta cầm nó lên với, hai tay ta bận rồi."
Vân Lan bước tới, định cúi xuống nhặt lên nhưng bỗng khựng lại. Cái váy bó ngắn cũn này, nàng mà cúi xuống là chắc chắn lộ hàng hết. Bên dưới còn không nội y... Thế là thay vào đó, Vân Lan hạ thân ngồi xuống mà nhặt lên. Ai ngờ hành động này còn khiến tình hình tệ hơn. Váy bó cúi xuống chỉ bị lộ hàng, nhưng mà ngồi xuống liền khiến vạt váy nhồi lên trên. Váy ngắn vốn dừng lại nửa mông, vậy mà hiện tại nằm hẳn ở trên, để lộ cặp đào căng mọng đầy hấp dẫn, l*и trơn sáng bóng như viên ngọc không tì vết. Vân Lan đỏ bừng mặt, nhanh chóng đứng lên và đặt tách trà lên lại khay của Vân Linh. Trước khi nàng kịp kéo váy xuống, Vân Linh dúi khay vào tay nàng.
"Tỷ tỷ mang qua bàn kia dùm ta. Ta đi xử lý một lát." Vân Linh không thèm chờ tỷ tỷ trả lời, thân hình mềm mại thoắn biến mất.
Vân Lan ngơ ngác nhìn nàng. Khay lớn cần cả hai tay để cầm. Mà hai tay đều bận, nàng lấy cái gì kéo váy xuống. Phía trước có vạt dài che lấy âʍ ɦộ, nhưng đằng sau thông thoáng trước gió, mông ngon lộ liễu trước bao người. Vân Lan có thể nghe rõ tiếng nhấm nháp và nuốt nước bọt xung quanh mình, không ít nam nhân bị cặp mông hoàn mỹ của nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đũng quần cứng ngắc.
"Muội muội thúi. Dám hại ta." Vân Lan cắn răng. Chậm rãi bưng khay tới bàn. "Đừng nhận ra ta. Đừng nhận ra ta."
Ngày trước dù sao cũng là thư sinh đường hoàng, nếu hiện tại có người biết hắn đã trở thành nàng. Một hầu nữ ăn mặc hở hang trong Tứ Vận Lâu, Vân Lan thực sự không chịu nổi.
Bốn nam nhân nhìn chằm chằm Vân Lan đi tới. Dáng người mềm mại, ngực to, mông nở. Cặp đào trơn láng còn bị vạch ra rõ rệt thật sự khiến người mê mẩn. Vân Lan còn rất thơm, ngọt lịm thư thái khiến người ngửi muốn ôm ấp nàng.
Vân Lan mặt đỏ ửng, tay hơi lúng túng mà từ tốn đặt trà xuống. Khách nhân ngay bên cạnh không kiềm được nữa, tay bóp lấy bờ mông tròn trịa. Cảm giác nhuận cực kỳ.
Vân Lan giật thót, tay đẩy ngà chén trà đổ ập lên người nam nhân đó. Nàng tái hết cả mặt, vội vàng lấy khăn lau: "Ta xin lỗi, khách nhân cao quý."
Nam nhân đẩy tay Vân Lan ra, khuôn mặt hiện rõ giận dữ mà la lối: "Toà lầu này là làm ăn thế nào? Không biết dạy dỗ người làm sao?"
Vân Lan thấy khách nhân làm lớn chuyện, lòng càng quíu. Giọng nói đầy run rẩy: "Khách nhân cao quý xin ngài đừng la hét. Ta mới làm ngày đầu, có chút không quen. Mong ngài tha thứ."
"Hừ! Ta tới đây bỏ tiền ra đàng hoàng. Sao có thể nói bỏ qua là bỏ qua? Nhưng niệm tình ngươi mới làm, muốn ta bỏ qua cũng được thôi. Trèo lên bàn, vạch l*и ra thủ da^ʍ đi."
Vân Lan cứng đơ như tượng, giọng nhỏ xíu: "Khách nhân... Ngài..."
"Sao? Ngươi không chịu? Ải Ma Ma đâu? Mau gọi bà ta ra!"
"Khoan đã! Khách nhân đừng nóng! Ta làm... Ta làm mà."
Đám khách xung quanh nở nụ cười. Đây rõ ràng là cố tình lừa người nha. Hầu nữ ở đây muốn cᏂị©Ꮒ là cᏂị©Ꮒ, chỉ tổn thêm chút tiền thôi. Nhìn thêm dáng vẻ người kia, hùng hổ nhưng lại liếc qua liếc lại. Rõ ràng là chỉ giả vờ quậy. Ở Bái Lậu thành không ai dám quậy Tứ Vận Lâu.