Vài ngày trước, Tung Tiểu Cẩu dẫn theo một số kỹ nữ trở về sơn trại, bồi đắp thêm cho các huynh đệ hưởng dụng. Hắn đúng là thích cho Nam Sơn làm đĩ nhưng một mình nàng bị mấy chục người thao có hơi quá, thế nên mang nữ về thêm để gánh bớt ©ôи ŧɧịt̠.
Gần con sông Bạt Mạc có một con đường mà các lái buôn hay đi ngang. Hàng hoá vận chuyển đi Man Lạp để bán. Ở Man Lạp, tài nguyên thiếu thốn nên có thể bán giá rất cao. Rất nhiều lái buôn vận chuyển hàng hoá qua đó mà bán lại. Dù thời gian đi tới đi lui có hơi lâu, nhưng nguồn thu rất tốt nên không ít người đi buôn. Tiểu Cẩu vì biết con đường này nên mới thành lập sơn trại ở đây. Vân Lam sơn tặc cũng đã trở nên khét tiếng vài năm trở lại. Lái buôn đi ngang dãy Vân Lam đều thuê rất nhiều võ giả bảo kê. Bọn sơn tặc làm ăn không thuận lợi như trước song lái buôn biết điều, để tránh tổn hại vật chất nên biếu một ít của cải cho sơn tặc.
Sơn tặc cũng không muốn tổn hại nên nhận tiền xong thì cho đi. Hai bên tạo thành giao ước ngầm với nhau, mỗi bên lùi một chút từ đó cả hai cùng có lợi.
Khi Tiểu Cẩu chạy trở về, vừa đúng lúc gặp phải một đoàn buôn đi ngang. Hắn núp ở một bụi cây mà quan sát, xem thử đám sơn tặc hiện nay làm ăn như thế nào.
Trong tầm mắt của hắn, đoàn buôn có hai chiếc xe ngựa chứa hàng cùng mười con ngựa tốt. Nhân thủ tổng cộng chừng hai mươi người. Mười tên cưỡi ngựa, mười tên còn lại phân ra hai chiếc xe. Bọn chúng bỗng dừng lại vì kế ngay bên đường có một nữ nhân bị trói vào gốc cây. Nàng ta không hề có một mảnh vải che thân, bầu vυ' to lớn, quầng vυ' rộng đến một nửa ngực, l*и mượt không lông. Đây chính là Nam Sơn, l*и nàng vốn e thẹn một đường kẻ, hiện tại lại hơi mở ra, để lộ các cánh môi đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Rõ ràng bị chơi qua dẫn đến l*и lỏng lẻo.
Nam Sơn nằm ngửa trên đất, hai tay bị trói dính vào gốc cây, chân gập lại cột vào gối không thể thẳng ra, nếu có ai banh chân nàng thì chắc chắn không thể chống cự. Đôi mắt nàng bị một tấm vải quấn quanh, khiến cho nàng không thể nhìn thấy xung quanh. Đoàn buôn thấy nàng thì đều nhìn nhau sửng sốt. Một gã đàn ông lực lưỡng phi ngựa đến gần. Tiếng vó ngựa lộc cộc vang vào tai Nam Sơn.
"Có ai ở đó không? Mong người cứu lấy tiểu nữ. Tiểu nữ bị sơn tặc tấn công. Sau khi cướp hết mọi thứ thì trói ta vào đây. Nếu người cứu lấy tiểu nữ, trở về ta chắc chắn sẽ hậu tạ." Giọng Nam Sơn khẩn thiết.
Gã đàn ông nở nụ cười, biểu cảm ti tiện thấy rõ. Gã ngoắc tay gọi đám huynh đệ tới. Chỉ để lại vài người trông coi xe ngựa. Cả bọn nhảy xuống ngựa, bao vây lấy gốc cây nơi Nam Sơn bị trói.
"Tráng sĩ? Người có thể cởi trói cho ta được không? Bọn sơn tặc nhục nhã ta như thế này thật sự là bỉ ổi." Giọng Nam Sơn có chút nhanh, có chút hoảng loạn.
Một tên đàn ông lên tiếng: "Tiểu cô nương bị cướp tiền xong bị cướp thân luôn đúng không?"
Nam Sơn mặt đỏ rực, nàng cắn môi không trả lời. Cả bọn đàn ông ngay lập tức hiểu, mở miệng cười vang. Tung Tiểu Cẩu quan sát hết thảy từ xa, miệng bắt đầu hô hấp gấp gáp, tay mò lấy đũng quần. Phía trước chính là nữ nhi yêu dấu của hắn, nàng hiện tại đang hoàn toàn khoả thân, cơ thể nằm ở vị trí cực kì lộ liệu, toàn bộ bộ phận nhạy cảm đều bị đám đàn ông lạ mặt quan sát. Thật sự là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Nếu bọn ta cứu cô nương, ngươi báo đáp cho bọn ta cái gì đây?" Tên cầm đầu nói.
"Ta... Nhà ta có rất nhiều tiền." Nam Sơn gấp gáp nói.
Đám đàn ông lại cười to. Tên cầm đầu móc ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi quần, quỳ xuống trước háng Nam Sơn và banh chân nàng ra. Để lộ cái l*и đo đỏ, rõ ràng là bị chơi không lâu trước đó.
"Bọn ta chỉ muốn ngươi lấy thân báo đáp."
"Tráng sĩ, ngươi hãy tha cho ta." Tên cầm đầu nào quan tâm Nam Sơn cầu xin, hông hắn đâm tới mạnh mẽ. Côи ŧɧịt̠ gân guốc xông phá cái l*и mười tám.
"Đừng mà... Không! Ngươi rút ©ôи ŧɧịt̠ ra đi." Nam Sơn rõ ràng là phản kháng nhưng âm điệu lại ngọt ngào đầy câu dẫn, khiến tên cầm đầu càng nứиɠ hơn.
"Đại ca, chúng ta có nên nâng cao cảnh giác không? Nàng này vừa bị cướp, lỡ như bọn Vân Lam xông tới thì chúng ta chết chắc." Một tên võ giả lên tiếng.
"Chẳng sao đâu, bọn sơn tặc toàn là hạng tép riu thôi. Bọn chúng mới cướp xong, chắc hôm nay cũng chạy về rồi. Ngươi chẳng lẽ không muốn chơi ả?"
Tên võ giả nhìn cơ thể trắng nõn nà như mây của Nam Sơn, gã liếʍ môi tỏ rõ sự thèm thuồng. "Đại ca nói đúng. Chắc là không sao đâu. Chúng ta nhục con tiện nhân này đi."
Cả bọn đàn ông xúm tới Nam Sơn. Một tên móc ©ôи ŧɧịt̠ đi đường đã lâu ra mà cho vào miệng nàng. Côи ŧɧịt̠ dơ dáy đầy mùi khai đã lâu không rửa, trên đầu khấc còn có đầy bợn ©ôи ŧɧịt̠ vàng vàng. Nó chui tọt vào miệng Nam Sơn, vị mặn mà khó chịu cực kỳ. Nàng bị hắn giữ chặt lấy đầu mà lên xuống, không thể làm gì hơn. Hai tên thì nắm lấy tay Nam Sơn mà bao lấy ©ôи ŧɧịt̠ mình, từ đó dùng tay nàng mà sục cho có xúc cảm. Những tên còn lại chưa có phần thì đứng xung quanh thủ da^ʍ, chờ đợi mấy tên ở trước làm xong sẽ đi tới thay vào.
Tiếng Nam Sơn khóc thét vang vọng trong khi bị đoàn lái buôn thay nhau hãʍ Ꮒϊếp. L*и nàng bị dập không thương tiếc. Đầṳ ѵú bị bú ɭϊếʍ, nhéo lấy. Một tên còn thích thú cởi bịt mắt của nàng ra, thấy đôi mắt mông lung cùng diện mạo ưa nhìn thì càng thêm nứиɠ.
"Cô nương này trông cũng đẹp đẽ nha. Ngươi có muốn về làm nô tì cho ta không? Ta không cần ngươi chăm nom nhà cửa. Chỉ cần chuẩn bị sẵn cái l*и để ta cᏂị©Ꮒ là được."
"Lão Hoàng ngươi ích kỷ quá. Hàng ngon thế này sao lại để ngươi mang về dùng. Ta nghĩ vẫn cứ nên mang theo đoàn buôn cho các anh em giải toả khi cần."
Nam Sơn nức nở, nhìn bọn hắn với một ánh mắt cầu khẩn. "Các đại hiệp làm ơn ngừng lại đi mà. Ta... Ưʍ. Ta không chịu nổi."
Một tên đi ra, một tên khác thay vào đâm ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng Nam Sơn khiến âm thanh nàng phát ra ú ớ, không rõ nghĩa. Bọn chúng thi nhau bắn tinh vào l*и nàng, song không ai bắn lên cơ thể nàng. Đám đàn ông rất hiểu ý nhau, cơ thể trắng trẻo với cặρ √υ' kì dị như thế mà không liếʍ thì phí, tốt nhất không nên phóng tinh lên trên để mà ăn cho đã.
Thấy Nam Sơn còn dư một cái lỗ, cả bọn cắt dây trói cho nàng song dựng nàng ngồi dậy. Hai tên ép từ phía sau và phía trước, quậy phá c̠úc̠ Ꮒσα và lỗ l*и. Cái miệng thì bị một tên đứng đâm ©ôи ŧɧịt̠ vào. Hai tay bận bịu sục ©ôи ŧɧịt̠. Cả cơ thể Nam Sơn bị vận dụng tối đa, một lúc làm cho cả năm nam nhân đều sướиɠ. Nàng giả vờ khó chịu nhưng lại chẳng có một giọt nước mắt chảy ra, l*и da^ʍ chảy nước như mưa, mặt trắng biến đỏ hồng rất đáng yêu.
Một số người canh hai chiếc xe ngựa không kiềm chế được nữa, mon men tới chỗ bọn họ hãʍ Ꮒϊếp vị cô nương xấu số mà gia nhập cuộc chơi. Hai mươi người nam nhân thay phiên nhau đâm cô nương yếu đuối, chơi cả ba lỗ của nàng, xuất ra không biết bao nhiêu tϊиɧ ŧяùиɠ. L*и nàng bị lấp đầy, tràn ra dịch trắng cực nhiều. Tϊиɧ ŧяùиɠ vào miệng thì bị bắt uống sạch, bụng có phần no căng.
Tung Tiểu Cẩu đứng từ xa nhìn hai mươi nam nhân thay phiên nhau quần con gái của hắn. Hắn nứиɠ cực kỳ, vừa nhìn vừa thủ da^ʍ. Cảm giác hưng phấn y hệt hồi đó nhìn Tố Vương chơi Nam Sơn.
"Đúng. Cứ như vậy. Lăng nhục con gái ta đi. Con gái ta chính là sinh ra để làm bồn chứa tinh cho đàn ông." Lão nhìn Nam Sơn bị hϊếp mà xuất tinh đã hai lần, tần suất lêи đỉиɦ còn nhiều hơn lúc chơi với Vũ Kim. Hiển nhiên động vào trái cấm thì sự sung sướиɠ tăng cao.
Những chuyện xảy ra kế tiếp khiến Tiểu Cẩu có chút mơ màng. Những kẻ chơi Nam Sơn xong thì đều ngồi nghỉ. Ban đầu Tiểu Cẩu nghĩ chắc bọn họ chỉ là hơi mệt quá, nhưng hiện tại nhìn kỹ lại thì thấy bọn họ đều bất tỉnh. Chuyện gì đang diễn ra?
Bọn đàn ông kia da^ʍ tính tăng cao, làm gì để ý đến đồng bọn đã ngủ lăn quay. Đến cuối cùng, tên cầm đầu là kẻ cuối cùng còn thức, hắn chơi Nam Sơn theo kiểu chó, đặt nàng nằm úp lên bãi cỏ, mông chổng lên. Hắn thì ra sức đâm ©ôи ŧɧịt̠ hung tợn. Đang đến lúc hắn muốn xuất tinh lần nữa thì tầm nhìn bắt đầu mờ đi, cơ thể vô lực ngã ra sau.
"Cái quái..." Tên cầm đầu lâm vào bất tỉnh. Hai mươi tên nam nhân đều lăn quay ra đất, không hề có động tĩnh.
Nam Sơn chậm rãi đứng dậy, quệt lấy một chút tϊиɧ ŧяùиɠ dính trên tóc cho vào miệng ăn rồi đi tới kiểm tra bọn lái buôn. Cả bọn thật sự đều ngất đi.
"Lão Thu! Tới thu dọn hiện trường nha!" Nam Sơn vẫy tay kêu to.
Từ góc khuất bên dưới các tảng đá lớn, các huynh đệ sơn tặc xuất hiện. Bọn họ nhanh chân chạy tới gần, Phan Thanh Thu dẫn đầu.
"Tiểu thư quả thật có cái âʍ đa͙σ diệu kỳ. Không nam nhân nào có thể từ chối." Lão Thu mắt híp nói với Nam Sơn.
"Xì, tất cả đều nhờ thuốc của phụ thân. Quả thật hiệu nghiệm." Nam Sơn chống tay nói, bầu vυ' rung rinh trong gió, tϊиɧ ŧяùиɠ trắng phau chảy ra khỏi l*и mượt không lông.
"Thuốc gì? Ta làm gì có đưa thuốc gì?" Tung Tiểu Cẩu nghe bọn họ nói chuyện mà không hiểu gì cả. Điều này làm hắn nhớ tới lúc Tố Vương lấy hình thái của hắn mà cᏂị©Ꮒ Nam Sơn. Chắc lại là y tác quái.
Đám sơn tặc thu dọn hiện trường, ngựa lẫn hàng bị mang đi hết. Đám lái buôn thì bị lột sạch quần áo vứt tại chỗ, mặc sống chết. Xong xuôi thì đám sơn tặc rời đi, tìm một vị trí phù hợp mới. Vì khu vực này ngay cạnh con sông Bạt Mạc nên Nam Sơn không cần đi xa, nhảy xuống sông rửa sạch cơ thể và những thứ dơ bẩn, cơ thể trắng trẻo lại trở nên quyến rũ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ như ban đầu. Đám sơn tặc trói nàng vào một gốc cây, cảnh tượng y hệt lúc đoàn buôn trước phát hiện. Sau đó thì đám sơn tặc trốn đi, để Nam Sơn khoả thân, l*и vυ' phơi bày giữa thiên hạ trên con đường cái thường xuyên có đoàn buôn xuất hiện.
Tiểu Cẩu quan sát hết thảy, lòng có chút câm nín. Cách thức ăn cướp này thật sự là hay nha, tại sao lúc trước hắn không nghĩ tới.