Sắc Đạo Giả

Chương 36: Dắt vợ đi lầu xanh

Tố Vương cầm lấy cái cằm mềm của Huyết Ngọc Hương, ngón cái vân vê bồ môi hồng liệm. "Nhưng ngươi sẽ trả cái giá nào để mà đạt được điều đó đây."

Đôi mắt Ngọc Hương mông lung, nàng cảm nhận lấy ngón tay thô ráp chà xát lên môi mình, hai tay siết chặt Tố Vương hơn. Cứ như sợ hắn chạy mất. "Tiểu nữ sẽ ngoan. Vương muốn cái gì tiểu nữ cũng sẽ làm."

Tố Vương mỉm cười hiền hoà, dúi đầu tới hôn lấy cặp môi mời gọi. Ngọc Hương nhướng hết cỡ hai bàn chân, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, lưỡi nàng như đói khát, luồng nhanh vào miệng Tố Vương. Nàng cảm nhận được khoang miệng to lớn, tham lam liếʍ lấy liếʍ để nước miếng của Tố Vương. Mỗi lần chiếc lưỡi thơm của Hương được quay quần với lưỡi Vương, hông nàng ta đều di động, cái mông làm ra động tác tới lui rất nhỏ, l*и tơ vậy mà dần ướŧ áŧ, chảy nước ra hai bên đùi.

Khi Tố Vương rời khỏi miệng nàng, khuôn mặt Ngọc Hương đỏ hết cả, hơi thở dồn dập không hề giấu diếm sự nứиɠ lên tột đồ. Ngọc Hương ngả đầu vào lòng ngực Tố Vương, mắt nghiến chặt, cơ thể loã lồ cảm thấy cực kì ngứa ngáy. Trong đầu nàng thì xuất hiện hai phe tranh đấu qua lại. Một bên bảo nàng dừng lại, không được để nɧu͙© ɖu͙© xử trí. Hắn ta thế nhưng chính là kẻ bắt cột nàng hai ngày trời, tra tấn nàng cực kì thảm thương. Còn một bên khiến Hương sờ lấy l*и mình, đem nước l*и dính trên tay mà cho vào miệng mυ'ŧ. Nàng chưa bao giờ thử nước l*и của bản thân, chưa hề biết qua mùi vị của nó. Nước l*и dinh dính mà mằn mặn, mang một sự dâʍ đãиɠ cùng cực đang chiếm lấy Huyết Ngọc Hương. Thật ra thì hai ngày bị xích như chó kia cũng không phải quá tệ. Nàng nhớ lại bản thân không hề mặc quần áo, cái chỗ đi tiểu của mình hoàn toàn bị thế nhân trông thấy, lông l*и lưa thưa hoàn toàn bại lộ. Thêm những cơn mưa gạch đá và rau củ, cảm giác sỉ nhục và đau đớn trong ký ức lại khiến Ngọc Hương hiện tại cực kỳ thèm muốn.

"Đi tìm Vũ Kim, bảo nàng kiếm cho ngươi cái gì dâʍ đãиɠ mà mặc vào." Tố Vương nói.

Huyết Ngọc Hương không muốn rời người mà nàng cực kì khinh bỉ trong quá khứ này. Hai tay vuốt ve lấy lòng ngực hắn một hồi mới nuối tiếc rời đi. L*и nàng nứиɠ cực kì, sự dâʍ đãиɠ đã chiếm sạch lý trí, đá bay tất cả danh dự còn sót lại.

Đêm hôm đó, thành chủ Diệp Chí Tân cùng phu nhân của gã Ninh Xuân Liên bước vào Tứ Vận Lâu, tiến nhập tầng bốn đầy mùi mồ hôi của cơ thể.

Diệp Chí Tân khá trẻ, trông chỉ mới vào ba mươi, người mặt một bộ y phục vàng kim sang chảnh, hai hàng ria cực mỏng trông rất dê xồm, mặt dài cằm nhọn. Ninh Xuân Liên thì rất yểu điệu, dáng vẻ trông nhẹ nhàng hết sức. Tóc nàng búi cao, cổ thon trắng ngần. Cơ thể khoác một bộ y phục đen tím, mặc dù rất kín đáo nhưng không thể giấu đi dáng người lồi lõm, cặp mông văng ra hai bên dụ hoặc cùng bộ vυ' tròn chỉnh nhô lên khỏi lớp áo.

"Diệp thành chủ! Ngươi tới rồi." Tố Vương thấy hai người xuất hiện, ngay lập tức tới tiếp đón.

Diệp Chí Tân hoàn toàn không bất ngờ trước cảnh tượng suy đồi trước mắt. Đám sơn tặc da^ʍ hoang hỗn loạn với các kỹ nữ. Có sơn tặc một mình cân mấy cô. Cũng có mấy cô một mình để sơn tặc đâm hết các lỗ. Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hòa quyện lấy nhau khắp mọi chỗ, từng tiếng rêи ɾỉ cùng âm thanh da thịt va chạm đầy nhức tai.

"Vương chân nhân, Diệp mỗ tất nhiên không thể lỡ hẹn." Diệp Chí Tân chắp tay nói.

"Vị này chính là thành chủ phu nhân?" Tố Vương nhìn sang Ninh Xuân Liên và nói, hắn không hề kiêng nể đến sát nàng, khuôn mặt chỉ cách cái cổ vài centimet, lỗ mũi không khách khí ngửi lấy hương cơ thể.

Ninh Xuân Liên bị Tố Vương đến sát thì đỏ mặt hết cả, đôi mắt không dám nhìn thẳng hắn.

Diệp Chí Tân run rẩy trước hành động của Tố Vương nhưng không hề ngăn cản, đầu quay sang chỗ khác và nói: "Đúng là vậy."

"Tại hạ Nguyễn Tố Vương. Hạnh ngộ."

Không đợi Ninh Xuân Liên trả lời, Tố Vương ôm chặt lấy nàng ta, cái miệng hung tợn bắt lấy môi nàng mà hôn. Lưỡi da^ʍ đột phá hàng tiền vệ của nàng mà liếʍ láp khắp miệng thơm. Hai tay của hắn thì sờ soạn lấy lưng nàng, mới ban đầu chúng còn ngoan ngoãn chỉ dừng lại ở trên, sau đó không hề sợ hãi mà đi xuống dưới, nhào nặn lấy bờ mông mềm mại. Tố Vương ép sát cơ thể nàng, ©ôи ŧɧịt̠ đã cương cứng cũng vì thế không hề che dấu chạm lên cơ thể Ninh Xuân Liên.

Xuân Liên bị Tố Vương tấn công bất ngờ, ban đầu có giãy giụa. Song khi nàng nhìn qua tướng công của mình để tìm sự cứu giúp, chỉ thấy đũng quần của gã nhô cao, hai tay siết chặt đến mức trắng bệch, phổi thở dồn dập. Vừa có dáng vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại vừa có biểu hiện ghen tuông tột đồ. Xuân Liên ai oán vì vị lang quân có sở thích kì lạ của mình, nàng không dám phản kháng nữa chỉ có mặc cho Tố Vương hưởng dụng.

Tố Vương hôn Xuân Liên xong, cái lưỡi rời khỏi miệng nàng, để lại một sợi tơ nước miếng nối giữa hai môi. Hắn ăn chưa đã, cơ thể nàng này mềm mại cực kỳ, cứ như thịt không xương. Hắn áp mặt vào cổ thon mà tiếp tục liếʍ láp. Hai tay không nghịch mông nàng nữa mà chạy lên phía trước, bóp lấy hai bầu vυ'. Cảm giác mềm mại truyền đến tay, Tố Vương có thể biết được nàng này vậy mà chỉ mặc một lớp áo ngoài mỏng, bên trong hoàn toàn không có gì cả. Hèn chi vì vậy mà ngực hình mới lộ rõ.

"Phu nhân quả thật là vưu vật hiếm có. Da thịt không xương, mỹ mạo kiều diễm." Tố Vương dê vợ người khác đã xong lại ra vẻ đạo mạo, nói với Diệp Chí Tân.

Diệp Chí Tân nâng hai tay lên thành lễ, chúng run bần bật như cái máy giặt đã cũ. Không biết là do hưng phấn hay là do tức giận. "Đa tạ Vương chân nhân khen ngợi."

Gã nhìn sang thê tử của mình, nghiêm giọng nói: "Sao không mau đa tạ, chân nhân?"

Xuân Liên bị đùa giỡn hồng hào hết cả khuôn mặt. Khi bị lang quân nhắc nhở, nàng liền có chút ai oán nhưng vẫn nhún chân nói: "Tiểu phụ đa tạ chân nhân... đã khen ngợi."

"Chúng ta ngồi vào bàn thôi." Tố Vương dẫn bọn họ đi.

Vị trí lại là nơi trung tâm lầu bốn quen thuộc. Nhìn ngay phía trên chính là vũ đài sang trọng. Xung quanh bày biện các bàn khác đều có nam nữ rêи ɾỉ, ©ôи ŧɧịt̠ đâm l*и vang vọng. Diệp Chí Tân là nam nhân nên còn giữ được phong thái. Ninh Xuân Liên thì xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt cúi gầm xuống.

"Chúng ta đợi một lát. Màn biểu diễn có thể sắp bắt đầu rồi." Tố Vương nói, mắt quan sát hai người. Côи ŧɧịt̠ Chí Tân cứng ngắc, hiển nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Xuân Liên thì quá ngồi lì như cục đá.

Tố Vương kéo ghế đến sát nàng, tay choàng qua vai nhỏ. "Thành chủ phu nhân có gì không ưng ý? Ta có thể cho người xử trí ngay."

Ninh Xuân Liên không dám nhìn Tố Vương, đầu lắc nguây nguậy. "Không có gì. Ta rất ưng ý."

"Ồ!" Tố Vương ghé sát tai Xuân Liên, liếʍ lấy vành tai. Cơ thể Xuân Liên giật bắn, phát ra tiếng động rất dễ thương. "Có thật không? Ta thấy thành chủ phu nhân có vẻ không vui."

Ninh Xuân Liên dùng đôi tay gầy đẩy ngực hắn, cơ thể muốn trốn thoát. "Ta chỉ là có hơi không quen chốn dung tục này."

"Đừng lo, ta có cách để trị hết." Tố Vương đâu có Xuân Liên chặt. Cánh tay choàng qua vai nàng siết chặt hơn, để khuôn mặt hai người gần như chạm nhau. Tay còn lại của hắn thì luồng vào cổ áo, bóp lấy bầu vυ' tròn rất vừa tay. Không to không nhỏ, vừa đủ, cảm giác rất thích.

"Ưʍ... Diệp lang, cứu ta." Ninh Xuân Liên mềm như nước, phản ứng cũng như nước. Đυ.ng vào là sẽ có phản ứng dữ dội như những gợn sóng lăn tăn mặt hồ.

Diệp Chí Tân nghiến răng, hắn không dám nhìn Xuân Liên, miệng mấp máy. "Phu nhân cố gắng."

Tố Vương cười khằng khặc, tay càng không kiêng nể gì mà mở tung cổ áo Ninh Xuân Liên, để lộ cặp ngực đẹp đẽ như hai cái bánh bao. Đầu ti nhỏ nhắn như viên bi, dễ thương một sắc hoa huệ hồng.

"Đừng mà. Á... Diệp lang đang nhìn." Ninh Xuân Liên phản kháng như muỗi, chẳng có ích lợi gì. Mà nàng cũng không thật sự có hành động dữ dội, tay cũng chỉ là làm cho có lợi.

Tố Vương không kiêng nể gì mà lè lưỡi liếʍ lấy đầu ti nhỏ nhắn. Tay thì hư hỏng chui vào trong quần Xuân Liên mà sờ loạn. L*и Xuân Liên nhiều lông cực, y hệt Vũ Kim, chỉ là nó không da^ʍ bằng. Nếu là Vũ Kim, hiện tại l*и nàng đã ướt mem. Xuân Liên thì còn khô ráo, có thể là do ngại.

"Diệp thành chủ, ta đang nhục nhã cơ thể thê tử của ngươi này. Ngươi không tức sao?" Tố Vương nói.

"Tức lắm!" Diệp Chí Tân đập bàn nói.

Tố Vương cười lên, tay ngoắc Vũ Kim ở phía xa đang bị năm tên sơn tặc vây công. Nàng luồn lách mà ra, xuất hiện bên bàn của ba người. Vũ Kim da^ʍ cực, không hề mang một lớp vải. Trên người đầy tϊиɧ ŧяùиɠ cả ướt lẫn khô dính lên trên, khoé môi cũng còn vươn lại không ít.

"Nghĩa tử có gì phân phó?" Vũ Kim nũng nịu nói, cái mông cong lên rõ ràng, muốn để người xem chú ý.

"Ngươi tới phục vụ cho Diệp thành chủ." Tố Vương nói.

"Nghĩa mẫu vâng lệnh." Vũ Kim cười tươi. Cả người cúi xuống, bò trên bốn chân và chậm rãi tới dưới háng Diệp Chí Tân.

Nàng rút ©ôи ŧɧịt̠ hắn ra. Dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc như bị kìm nén, gân guốc không chịu đuổi. Vũ Kim vốn đang trầm mê trong ©ôи ŧɧịt̠, bị Tố Vương gọi thì cực kì mất hứng. Giờ có thêm ©ôи ŧɧịt̠ bổ sung, nàng ngay lập tức nhào đến bú lấy bú để. Tay tự đâm vào l*и bản thân, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c không ngừng chảy ra âʍ đa͙σ, rơi tí tách lên sàn nhà.

Ninh Xuân Liên thấy phu quân ở bên người phụ nữ khác, lòng ghen tuông cực kỳ. Môi nàng mím chặt, mắt nhìn lấy gã. Diệp Chí Tân tê dại ở hông, nhưng mắt không rời thê tử có cặp dú đang không ngừng bị Tố Vương liếʍ láp. Tay hắn siết chặt, phổi phập phồng. Nhìn thê tử bị người khác động chạm, hắn vậy mà cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực.

Hai phu thê chăm chú nhìn nhau, cơ thể quay quần cùng người khác nhưng lòng đều hướng tới nhau.

Tố Vương chẳng phí thời gian nữa. Tụt đồ Xuân Liên một phát, để cơ thể nàng loã lồ bị cả phòng chú mục. Hắn bế Xuân Liên lên bàn, khuôn mặt nàng ngay gần Diệp Chí Tân.

Cơ thể Xuân Liên trắng ngần, dáng vẻ có chút tương tự với Nam Sơn. Nhưng nàng này đã phát dục hoàn toàn. Dù vẫn ở tuýp cao gầy, không có nhiều điện nước, nhưng chỗ to cần to, chỗ vểnh cần vểnh. Hai cặρ √υ' như hai chiếc bánh bao vừa tay. Cặp mông nhọn nhỏ nhắn, sờ rất mát tay. Cái l*и rộng rạp nhìn là đã nhất, trông thì rõ ràng đã thấy qua nhiều chiến trường nhưng lại giữ được vẻ e thẹn thuở còn thơ.

Tố Vương chấm nàng bảy điểm, phiên bản tiến hoá của Nam Sơn. Nàng này có thể tăng thành tám điểm sau khi đẻ con. Lúc ấy vυ' và đít nở nang, cộng thêm sự mặn mà chỉ gái có con mới có. Đột phá xếp hạng không khó.

Ninh Xuân Liên bị vật ngửa, đôi mắt nhìn lên là chạm phải ngay ánh nhìn của phu quân, bên tai có thể nghe thấy tiếng mυ'ŧ chùn chụt khi ©ôи ŧɧịt̠ phu quân bị người khác mυ'ŧ. Đáng lẽ ra ©ôи ŧɧịt̠ của gã phải do nàng mυ'ŧ mới phải, vυ' của nàng phải do hắn liếʍ. Nhưng nàng nào có ngờ được, Diệp lang của mình lại có những sở thích quái dị như vậy. Nhưng Xuân Liên yêu hắn thật lòng, dù hắn có ra dao Xuân Liên cũng không thay đổi. Thôi thì để nàng chịu thiệt một chút, nhưng thành thành toàn được cho trượng phu.

Xuân Liên có thể thấy sự đấu tranh trong mắt Diệp Chí Tân. Nɧu͙© ɖu͙© và đạo đức, biết chọn cái nào. Xuân Liên mỉm cười hiển hậu, vươn tay ra nắm lấy tay Diệp Chí Tân.

"Diệp lang không sao. Ta ổn... Ách. Ưʍ. Muội đau quá. Côи ŧɧịt̠ này dài quá! Chậm thôi. Muội chịu không được." Xuân Liên vừa muốn an ủi Diệp Chí Tân thì Tố Vương đân ©ôи ŧɧịt̠ vào. Côи ŧɧịt̠ Diệp Chí Tân còn chưa đủ mười centimet, của Tố Vương sau khi bơm dục tính vào đã nhảy lên tận hai mươi.

Xuân Liên cả đời nào biết sự khác biệt của nhiều ©ôи ŧɧịt̠, nàng trước giờ chỉ bị Diệp Chí Tân chơi qua. Bọn họ lễ giáo cực kì, chơi toàn kiểu cổ điển, khẩu da^ʍ cũng chẳng có. Cho nên khi bị Tố Vương xâm hại, ©ôи ŧɧịt̠ đâm đến tận miệng tử ©υиɠ, Xuân Liên không tiếp thu nổi, miệng gào lên những câu nói khổ sở nhưng đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Diệp Chí Tân siết chặt bàn tay của Xuân Liên. Côи ŧɧịt̠ bị Vũ Kim liếʍ vậy mà có cảm giác đầy hưng phấn, dài ra thêm một chút. "Liên nhi, cố gắng. Đau một hồi sẽ sướиɠ,"

Xuân Liên mím chặt môi gật đầu, cơ thể dần thả lỏng. Cái l*и khô ran lúc này mới dần dần tiết nước, bôi trơn vách âʍ đa͙σ. Huyết Ngọc Hương đứng núp ở xa, quan sát Tố Vương cᏂị©Ꮒ người khác mà lòng đầy ham muốn. Ngón tay vân vê đầu ti to lớn và chiếc khuyên ngực, tay còn lại mát xa nhẹ hai cánh môi âʍ ɦộ. Tưởng tượng người đang chạm vào nàng là Tố Vương.

"Tối nay Vương đã đồng ý ngủ với ta rồi. Chỉ cần ta hoàn thành tốt công việc." Huyết Ngọc Hương liếʍ khoé môi, tròng đen mắt vậy mà hoá thành màu đỏ, toả ra một sự ám ảnh chiếm hữu điên cuồng. "Mặc dù ngài ấy không có nói sẽ cᏂị©Ꮒ ta. Nhưng chỉ cần chung giường với ngài ấy. Chắc chắn Vương sẽ... Chắc chắn ngài ấy... Ưm!"

Chỉ vì nghĩ đến ©ôи ŧɧịt̠ Tố Vương đâm l*и mình, hai đầu gối Ngọc Hương liền run lẩy bẩy, cái l*и tê dại do thủ da^ʍ mà chạy thẳng tới đỉnh. Dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào không ngừng cùng nướ© ŧıểυ, chúng quyện vào nhau mà đổ tí tách lên sàn. Nàng ta vậy mà chỉ vì tưởng tượng được Tố Vương cᏂị©Ꮒ thôi mà lêи đỉиɦ, hông sung sướиɠ vì tìиɧ ɖu͙©. Huyết Ngọc Hương bám lấy trụ nhà, cố gắng không để mình ngã quỵ. Nàng càng ngày càng ước mơ được kẻ đã cột nàng ngoài đường, cᏂị©Ꮒ nàng không thương tiếc. Nàng không thể hình dung được cảm giác khi ấy sẽ như thế nào, chỉ dâʍ ɭσạи nghĩ về Vương đã sướиɠ như vậy, nếu thật sự được ngài ân sủng... Ưm, ta muốn.

Bên kia Ninh Xuân Liên bị Tố Vương phang bể cả bọng đái, nàng bị đâm quá đau mà không nhịn được, phóng nướ© ŧıểυ ra bàn. Xuân Liên xấu hổ vô cùng, lấy tay che lấy mặt mình. Nhưng trước sự bất ngờ của cả hai phu thê, lão Nhị xuất hiện mà đâm ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của hắn vào mồm Xuân Liên.

Lão Nhị vốn đang hứng cᏂị©Ꮒ khắp nơi, thấy Tố Vương đâm một bé lạ liền muốn qua chơi chung. Huynh đệ mà, làm chuyện gì cũng phải có nhau, càng đông càng vui. Hắn chẳng hề biết mình đang phá hoại khoang miệng của thành chủ phu nhân.

Diệp Chí Tân đứng phắt dậy, Vũ Kim bên dưới đang ngậm sơ sơ ©ôи ŧɧịt̠ hắn vì hành động này mà môi dính tới háng, đầu khấc chạm vòm họng. Song Vũ Kim mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ Dã, Phong, Vương đã quen. Ba ©ôи ŧɧịt̠ 20cm+ đều không làm khó được nàng, mặt hàng chưa được mười cm này sợ gì. Nên Vũ Kim cũng chẳng để ý nữa, tiếp tục bú ɭϊếʍ

Diệp Chí Tân nhìn chằm chằm lão Nhị, mặt hùng hổ như muốn gϊếŧ người. Lão Nhị thấy chết không sờn, cà lơ phất phơ nói: "Ngươi nhìn cái gì? Nếu lỡ cướp trước của ngươi thì khi ta xong sẽ trả ngay lại. Huynh đệ chia sẻ nữ nhân thôi mà."

Diệp Chí Tân tan vỡ cõi lòng. Hắn không hiểu cái sở thích bệnh hoạn của mình là vì sao. Nhưng nghe lão Nhị nói xong, tâm hắn khai thông. Hắn lẩm bẩm: "Huynh đệ chia sẻ nữ nhân. Huynh đệ chia sẻ nữ nhân. Đúng chính là như vậy."

Tố Vương trố mắt chứng kiến tất cả, không kiềm được mà giơ ngón tay cái về phía lão Nhị. Con hàng họ Diệp hắn hao 1500 dục tính mới thôi miên thành công, tên Văn Hai này mở miệng mấy câu đã khiến Diệp thành chủ nghi ngờ nhân sinh. Nhân tài nha.