Cả đám cưỡi ngựa đi. Vì mươi người chỉ mang mười con ngựa. Tố Vương và Vấn Phong đi chung ngựa với hai sơn tặc khác. Vũ Kim thì ngồi phía trước của Vinh Dã.
Vũ Kim với cái l*и trần ngồi trên ngựa xốc nảy liên tục, âʍ đa͙σ không ngừng cọ cọ lên yên ngựa. Vinh Dã ngồi phía sau cũng thừa nước đυ.c thả câu, bản thân là sơn tặc, lại có một cơ thể mềm mại và dâʍ đãиɠ ngồi đăng trước, chỉ có đồng tính mới không nghịch. Hắn một tay cầm dây cương, một tay thì vòng qua, khi thì nghịch l*и của Vũ Kim, khi thì mân mê đầu ti của bộ vυ' hiện rõ bên ngoài.
Vũ Kim với bộ vυ' to xệ, ngồi trên ngựa lại càng dễ chú ý. Chúng nảy lên này xuống dữ dội, trông như cứ có người đang tâng bóng. Nàng mặc Vinh Dã sờ soạn, miệng đôi khi phát ra tiếng rên khe khẽ, dưới mông có thể cảm giác được cục thịt cương cứng cách lớp quần chạm lên da. L*и nàng cũng tiết ra nước ướt cả yên. Vinh Dã rất ngạc nhiên. Bị chơi cả buổi sáng mà hiện tại còn phóng dâʍ ŧᏂủy̠. Không biết là kiên cường hay là dâʍ đãиɠ đây.
Mân mê l*и da^ʍ một hồi, Vinh Dã không hiểu sao bỗng ác ý nhổ một sợi lông l*и Vũ Kim. Nàng đau đến suýt ngất đi, miệng la lên, vừa giống tiếng rên vừa giống như khổ sở.
Lão Nhị ngồi chung ngựa với Vấn Phong, nghe thấy tiếng Vũ Kim thì mới hứng thú nhìn sang. "Mẫu thân của lão Lâm thật là dâʍ đãиɠ!"
Vấn Phong từ khi bắt đầu chuyến đi cho tới bây giờ luôn để ý Vũ Kim. Chứng kiến nàng bị người ta không ngừng sờ soạn, gã ghen ghen lại sướиɠ sướиɠ. Cảm giác lạ lùng này xuất hiện từ lúc Vũ Kim mới bị sơn tặc chơi. Nó thật là dễ nghiện. Vấn Phong thật sự muốn trải nghiệm nó nhiều hơn, trong đầu suy tính làm thế nào để bắt Bá Nhi về cho anh em sử dụng.
Trên cánh đồng hoang, một thiếu nữ trẻ trung thả diều với nụ cười vui vẻ. Nàng trông chưa đến hai mươi. Làn da trắng trẻo, khuôn mặt ưa nhìn có phần tinh ranh, cặp mắt sắc lẻm không tạo cho người cảm giác nguy hiểm mà có chút dễ thương, như một bông hồng có gai. Cơ thể nàng chưa phát dục hoàn toàn, cả người thanh mảnh, có eo có mông nhưng mông chỉ hơi nhô ra không lớn, ngực thì như có như không, nếu không phải do bờ eo thon thì rất khó nhìn thấy bộ ngực nhỏ nhắn. Chắc vài năm nữa nàng sẽ phát triển đầy đủ thành một nữ nhân xinh đẹp thuần thục.
Tố Vương cùng đám sơn tặc tiếp cận nàng. Hắn quan sát tất cả, đem hết thảy vào mắt và thầm đánh giá: "Con hàng này 6/10. Hơn Vũ Kim một điểm. Da dẻ tốt hơn nhiều, khuôn mặt trẻ trung. Nếu trưởng thành có cơ hội đột phá tới bảy điểm."
Tố Vương hỏi tên sơn tặc đi chung: "Đó là ai thế?"
"Ái nữ của trại chủ chúng ta. Tiểu thư của sơn trại Vân Lam, Tung Nam Sơn."
"Ồ! Tên của tiểu thư sao lại giống tên nam nhân đến thế?"
Sơn tặc thở dài, nói: "Trại chủ chúng ta muốn có con trai nối nghiệp. Trước khi tiểu thư ra đời đã đặt tên con là Tung Nam Sơn. Ai ngờ đầu lại ra con gái."
Tố Vương đảo mắt, trong đầu đã nghĩ ra thêm điều xấu xa. "Không biết trại chủ còn người con nào không? Tung tiểu thư đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Trại chủ phu nhân sinh tiểu thư thì chết. Trại chủ không tái giá nên chỉ có mình nàng. Năm này nàng hẳn đã hơn mười tám tuổi. Bước vào tuổi thanh xuân đẹp nhất." Sơn tặc buông miệng mà nói, bỗng nghi ngờ nhìn Tố Vương: "Ngươi sao lại hỏi nhiều thế?"
"Tò mò thôi." Tố Vương vẫy tay trước mặt, ý bảo không có gì.
"Ta báo ngươi trước. Trại chủ rất thương tiểu thư. Ngươi mà có ý đồ gì xấu coi chừng trại chủ gϊếŧ ngươi." Sơn tặc là thành tâm nhắc nhở Tố Vương, không có ý uy hϊếp.
"Đa tạ huynh đài nhắc nhở."
Vinh Dã chạy đến trước mặt Tung Nam Sơn, lớn giọng: "Tiểu thư, về thôi! Phụ thân của người rất lo lắng."
Tung Nam Sơn quay sang nhìn Vinh Dã. Nàng thấy Vũ Kim mặc y phục cổ quái, vυ' l*и gì đều lộ ra ngoài. Ngón tay Vinh Dã còn không ngừng vân vê đầu ti dựng thẳng. Nam Sơn giật hết cả mình, tay lỡ thả trôi luôn chiếc diều.
"Á! Lão Đường, ngươi làm mất chiếc diều của ta!" Nam Sơn giận dỗi dậm chân, má phồng lên. Trông rất ngạo kiều.
"Diều trong tay tiểu thư. Sao lại do lão Đường ta được?" Vinh Dã chảy mồ hôi hột với vị tiểu thư này.
Nam Sơn tức giận chỉ tay, mắt lại không dám nhìn thẳng, miệng lắp bắp. "Rõ ràng là ngươi! Ngươi... Ngươi... Là nàng. Đúng là nàng. Nàng ăn mặc kì quái khiển ta không chú ý thả mất diều."
Tung Nam Sơn lớn lên trong sơn trại từ nhỏ. Cha nàng chiều chuộng. Các sơn tặc kính cha nàng nên cũng chiều chuộng. Khiến cho thiếu nữ dù mười tám nhưng rất nhiều chuyện không hiểu. Như cách ăn mặc dâʍ đãиɠ của Vũ Kim vào miệng Nam Sơn chỉ là kì quái. Hay hành động dê xồm sờ ti của Vinh Dã, nàng cũng không biết là gì.
Vinh Dã thở dài, nói: "Tiểu thư, đừng quậy nữa. Ngài muốn thế nào mới chịu quay về?"
Vinh Dã xuống ngựa, xách luôn Vũ Kim xuống như xách bao tải. Tung Nam Sơn thấy l*и nàng lắm lông thì chỉ tay, cười khúc khích: "Nhìn con bướm của nàng kìa, sao mà lông quá trời."
Vũ Kim ngượng ngùng, đỏ hết cả mặt, tay che lại bộ lông.
"Này, lão Đường. Rốt cuộc nàng là mặc y phục gì mà kì quái thế?" Tung Nam Sơn nói.
"Y phục của..." Vinh Dã cố nghĩ ra cách để nói cho nàng hiểu. Nam Sơn chẳng biết tìиɧ ɖu͙©, hiển nhiên cũng sẽ không hiểu kỹ nữ, đĩ điếm các loại. "Y phục của nữ nhân trưởng thành."
"A!" Nam Sơn sáng lên hai mặt. Cha nàng đối xử nàng như con nít. Ai trong sơn trại cũng không nghiêm túc coi trọng nàng. Nàng khao khát được độc lập, được kính trọng như một người trưởng thành. "Năm nay ta mười tám rồi. Ta cũng là phụ nữ trưởng thành, ta mặc như thế này được chứ."
Nam Sơn đơn giản chỉ là muốn được công nhận nên nói thế.
"Ách?" Vinh Dã giật mình. Nam Sơn mà mặc kiểu quần áo này, trại chủ không chém bay đầu hắn mới lạ. "Không được! Chỉ có những nữ nhân đã sinh con mới được mặc như vậy."
Hắn nghĩ đợi đến khi Nam Sơn có bầu, nàng cũng đã hiểu chuyện. Hiển nhiên sẽ không nhắc lại việc này. Vinh Dã nghĩ mình viện cớ rất tốt, tự khen chính mình hay ba lần.
"Hừ!" Nam Sơn ủy khuất khoanh tay ngồi xuống, mặt giấu vào ngực.
Vinh Dã lại tới dỗ dành: "Tiểu tổ tông của ta ơi! Người đừng giận mà. Ngoan ngoãn trở về trại đi. Không thì trại chủ thiến ta luôn."
Nam Sơn khó hiểu ngẩng mặt nói: "Thiến là cái gì?"
Vinh Dã cứng đờ như tượng. Thật sự bó tay với nàng. Nàng có hơi quá khờ.
"Thôi được rồi. Ta không làm khó ngươi." Nam Sơn không giận dỗi nữa, đứng lên. Mặt kiêu căng chỉ Vũ Kim: "Nhưng nàng phải trả giá. Vì nàng mà ta mất con diều."
"Được hết. Ngài muốn ả làm gì?" Vinh Dã gật đầu như gà mổ thóc và nói. Vũ Kim nói đúng ra chỉ là con điếm của anh em, Vinh Dã chẳng thèm để ý đến tâm trạng của nàng. Vấn Phong thì từ nãy đã tỏ thái độ thờ ơ nên Vinh Dã nghĩ hắn cũng sẽ chẳng quan tâm.
Nam Sơn nghịch ngợm đảo mắt, miệng cười ra hai lúm đồng tiền: "Nàng mập mạp y hệt như con chó của ta vậy. Nói nàng bò bằng bốn chân xong đi tiểu như chó đi."
Vũ Kim hết hồn. Nàng tức giận vì yêu cầu vô lý kia. Đồng thời cũng điên tiết vì ả ta kêu mình mập. Nàng không có mập, chỉ là mông hơi bự, vυ' hơi bự một tí.
Tố Vương thì gật đầu đồng ý. Vũ Kim đúng là có hơi to thịt nha. Chưa đến mức gọi là béo, nhìn vẫn ra dáng thon gọn. Nhưng vì tuổi tác nên mỡ bụng nhiều lắm, lúc cᏂị©Ꮒ còn tạo ngấn. Nếu mỡ bụng bay hết cộng thêm mông ngực săn lại, chưa chắc Vũ Kim không tăng lên bảy điểm.
Vinh Dã lúng túng nhìn Vấn Phong. Dù hắn đã chuẩn bị nhưng vẫn thấy yêu cầu này quá đáng, sợ làm phật lòng gã. Nhưng khi thấy khuôn mặt hô hấp dồn dập của Vấn Phong và bàn tay như có như không sờ đũng quần, Vinh Dã xác định. "Tên này biếи ŧɦái thật."
Vinh Dã đến trước mặt Vũ Kim, nghiêm giọng: "Xuống bốn chân, đái."
Hắn không nhiều lời. Vấn Phong là sơn tặc nên kính. Vũ Kim là đĩ, chỉ cần ra lệnh.
Vũ Kim che lấy bộ phận nhạy cảm của mình, nhưng bộ y phục hở hang khắp chốn, nàng chẳng đủ tay. Che l*и thì hở đít. Che ngực thì hở l*и. Nàng lo lắng nhìn xung quanh, mong rằng có ai sẽ lên tiếng giúp mình đòi lại công đạo. Nhưng chẳng có một ai. Đám sơn tặc thì nhìn Vũ Kim với đôi mắt nôn nóng, như không chờ được nhìn nàng bị nhục nhã. Tố Vương cười không nói. Ngay cả con trai nàng cũng im lặng, chẳng những thế nó còn ra hiệu nàng nhanh chân lên.
Vũ Kim tuyệt vọng, nhắm mắt, một giọt lệ chảy dài. Nàng cúi xuống, bò lên bốn chân. Hai cặρ √υ' xệ to lớn lủng lẳng, hai cánh môi của l*и bộc lộ rõ ràng. Nam Sơn tò mò quan sát. Nàng lớn lên từ nhỏ trong trại, không có qua lại với nữ nhân nào nên rất thiếu vốn hiểu biết. Nàng cứ tưởng l*и nào cũng trông như nàng, một đường kẻ xinh xắn, ai ngờ đâu lần đầu tiên thấy l*и khác, nó lại trông như một đống thịt bầy nhầy.
"Cái quái gì?" Nam Sơn cúi xuống sờ l*и Vũ Kim. Cảm giác nó như một đống lưỡi heo kết dính lại với nhau, lung tung loạn xạ. "Lão Đường, sao con bướm của ả trông gớm vậy?"
Vinh Dã lau trán, hắn thật sự không biết nên trả lời làm sao. Lần nào gặp tiểu tổ tông nào cũng là bị hỏi đến mệt. Hắn thà đi đánh cướp còn hơn cái này.
Tố Vương lúc này tiến đến, từ tốn nói: "Bướm của phụ nữ có hai loại. Một loại kín, một loại lộ. Loại của ả ta là lộ nên cánh môi mới nở ra như hoa vậy."
Vinh Dã cảm kích nhìn Tố Vương. Tả âʍ đa͙σ phụ nữ mà hay như thơ vậy. Người này có tài nha. Ta không lo bị trại chủ chém rồi.
"Ra thế. Loại lộ chỉ có phụ nữ trưởng thành mới có sao?" Nam Sơn tròn mắt, ngây thơ nói.
"Không phải. Mỗi người sinh ra khác nhau. Giống như người cao, người thấp vậy. Một số yếu tố khác cũng có thể thay đổi bướm từ kín sang lộ." Tố Vương giải thích. Đám sơn tặc chơi gái nhiều cũng biết. Nhưng bọn chúng không rõ vì sao, chỉ biết có hai loại. Hiện tại nghe Tố Vương mới mở mang kiến thức.
"Yếu tố gì?" Lần này mở miệng là Vinh Dã không phải Nam Sơn.
"Thể chất đặc biệt, âm dương mất cân đối hoặc luyện võ." Tố Vương nói. Thuật ngữ đúng là di truyền, hóc môn và thể thao. Nhưng thời cổ trang thì ai biết chúng là gì. Tố Vương nhanh trí biến đổi một chút cho hợp thời.
"Không nghĩ đến Nguyễn huynh lại uyên bác đến vậy." Vinh Dã nói.
"Không dám, không dám." Tố Vương xua tay.
"Không lảm nhảm nữa." Nam Sơn nói. Quay lại về phía Vũ Kim. "Đái đi con chó."
Nãy giờ thấy mọi người mất chú ý, tưởng rằng đã thoát nạn. Vũ Kim không ngờ con bé này lại nhớ dai đến vậy. Thế đạo hiểm ác, người trên đời ai cũng như vậy hay sao.
Vũ Kim nhục nhã nhắm tịt mắt, không dám nhìn mọi người. Ả chậm rãi giơ một chân lên, l*и đã lôn càng lộ hơn, thấp thoáng còn thấy được hậu môn. Ả cố rặn ra nướ© ŧıểυ nhưng vì quá xấu hổ, không thể nào ra.
"Ngươi làm gì lâu thế?" Nam Sơn mất kiên nhẫn.
Tố Vương nhanh nhảu nói: "Tiểu thư đừng lo. Ta có cách."
Hắn quắc Vấn Phong đi tới và nói: "Đệ tới liếʍ l*и mẫu thân của đệ đi. Cho dễ ra."
Vấn Phong không chần chừ, hưng phấn đi tới và cúi xuống, lưỡi lè ra chạm vào âʍ đa͙σ Vũ Kim.
Nam Sơn lén lút hỏi nhỏ Vinh Dã: "Lão Đường, l*и là cái gì thế?"
Vinh Dã chảy mồ hôi nói: "Là cách gọi khác của bướm."
Nam Sơn tỏ vẻ ra là thế rồi không nói nữa. Nàng hiếu kỳ nhìn Vấn Phong đưa lưỡi tiến nhấp l*и của Vũ Kim. Cảnh tượng này không hiểu sao khiến trong lòng của Nam Sơn hơi chập chờn, l*иg ngực nóng ran.
Vũ Kim kinh hoảng vì tình cảnh hiện tại, nàng khép chân lại, tay đẩy đầu Vấn Phong ra. Tố Vương bỗng la lớn: "Hỗn láo! Tiểu thư đã ra lệnh, ai cho ngươi chống cự. Mau giơ chân lên và đái ra."
Thân thể của Vũ Kim tự hành động. L*и bị chiếc lưỡi ấm áp không kiêng nể của Vấn Phong quấy phá. Vũ Kim tê dại cả người, cặp mông run rẩy. Nàng ta nhục nhã tột cùng nhưng đồng thời cũng vì thế mà phấn khích kinh khủng. Nướ© đáı chưa ra mà nước l*и đã ra. Vũ Kim tự hỏi mình: "Chẳng lẽ ta dâʍ đãиɠ thật sao? Người khác nhìn mình bị con trai đùa bỡn mà ta lại sướиɠ."
Nàng không dám thừa nhận cũng không thể thừa nhận. Đầu cúi gằm xuống, che đi bất cứ biểu cảm sảng khoái nào. Chẳng mấy chốc, một dòng nước vàng bắn ra, Vấn Phong chẳng kịp né tránh bị đái lên hết cả mặt. Dòng nướ© ŧıểυ khai khai pha lẫn với dâʍ ŧᏂủy̠, vừa khó ngửi lại vừa có mùi kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cơ thể phụ nữ.
Nam Sơn hứng chí, vỗ tay hô: "Hay! Hay lắm! Quả thật không khác gì con chó!"
Vinh Dã cùng mấy anh em sơn tặc thì liếʍ mép, máu dê chập chờn. Lòng ai cũng nghĩ: "Hai mẹ con biếи ŧɦái."
Tố Vương thì hô to: "Húp hết đi nghĩa đệ. Uống nướ© ŧıểυ của mẫu thân bổ lắm. Húp đi!"
Vấn Phong ngoan ngoãn nghe theo, cả đầu dính sát vào l*и Vũ Kim, môi há to cạp lấy và ra sức hút. Từng dòng nướ© ŧıểυ kinh tởm chui hết vào mồm. Nó vừa ấm vừa mặn là thức uống kì lạ nhất gã từng thử nhưng cũng là thức uống khiến hắn hưng phấn nhất trong đời.
Vũ Kim cũng sung sướиɠ một cách kì lạ, ngày càng trầm mê vào sắc đạo.