Sắc Đạo Giả

Chương 6: Gia nhập sơn tặc

Vũ Kim gắng hết sức chạy, nhưng nàng nào có thể so với đám sơn tặc hung hãn. Bọn chúng chẳng cần dùng ngựa đều đuổi kịp nàng. Tên hứng nước ban nãy trên bờ sông truy tới nàng đầu tiên, hắn xô nàng té ngã, sau đó lấy cả thân đè lên nàng, ngăn cho nàng chạy trốn.

"Tốt lắm, lão Nhị!" Vinh Dã lên tiếng. "Các anh em đợi lão Nhị hưởng dụng ả ta trước. Sau đó chúng ta cùng thay phiên."

"Tốt!"

Vũ Kim khóc lóc cầu xin: "Các anh hùng hảo hán xin thả tiểu phụ đi. Con trai của tiểu phụ đang bị yêu ma mê hoặc. Hành động của tiểu phụ cũng là do yêu ma quấy nhiễu."

Lão Nhị nào quan tâm đến tình hình của Vũ Kim, hắn thấy vết đỏ còn chưa phai trên má của nàng thì liền tát thêm vào. "Câm miệng. Hầu hạ bản đại gia cho tốt."

Đám sơn tặc còn lại bao vây lấy Vũ Kim. Bốn tên chia nhau ra giữa lấy tứ chi của nàng, không cho nàng vũng vẫy.

"Xin đừng. Đừng mà." Vũ Kim cầu xin như rêи ɾỉ.

Lão Nhị không dong dài, tay sờ soạn khắp cơ thể Vũ Kim. Làn da của ả dù trơn láng nhưng lại có chút nhão, thật sự có phần kém mấy cô nương thanh lâu trẻ đẹp. Song vì bị Kim trêu chọc từ nãy, dươиɠ ѵậŧ của Lão Nhị căng cứng, dục hoả công tâm từ lâu, nào có chút nào để ý đến chất lượng hàng hoá, chỉ cần có thịt ăn đã tốt. Nói đi cũng phải nói lại, da dù nhão nhưng điện nước công nhận rất nhiều, cặρ √υ' của Kim phải là cặp ngực to nhất hắn từng thấy, cả bàn tay của hắn bóp lấy một bên mà đều không thể nắm trọn.

Vũ Kim bị lão Nhị sờ sẩm, cả người uốn éo như giun, khuôn mặt đỏ rực như ớt. Nàng ta không ngừng rêи ɾỉ cầu xin, mong những tên lòng lang dạ sói sẽ dừng lại. Nhưng nàng đâu có ngờ, sự chống đối của nàng chỉ khiến cho bọn chúng càng thêm hưng phấn.

Những tên giữ nàng cũng bắt đầu không yên phận, tay mò mẫm tứ chi mềm mại. Lão Nhị thì nhéo lấy đầu ti khiến Vũ Kim thé lên một tiếng vì đau. Hàng hoá của Vũ Kim quả thật là hàng ngoại cỡ, bộ phận nào cũng to lớn. Ngay cả đầu ti cũng to bất thường, bị nghịch ngợm nó căng cứng cả lên, kích cỡ phải bằng ngón tay của đàn ông. Lão Nhị lao đầu tới, mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Vũ Kim tê dại, ngực truyền đến từng làn cảm giác mông lung. Nàng biết mình thoát không được, ngưng lại sự giãy giụa, nhắm mắt chịu trận.

"Các anh em cùng lão Nhị ta hưởng dụng con điếm này." Lão Nhị bảo.

Vì Vinh Dã đã nói trước, ai bắt trước ăn trước. Dù mấy tên còn lại giữ tay chân và sờ soạn nàng, tϊиɧ ŧяùиɠ tràn lên não, nhưng bọn chúng vẫn rất tỉnh táo, không hề tranh giành mà vẫn để lão Nhị chủ đạo. Chúng nghe lão Nhị nói thế thì nhìn về Vinh Dã, người đang đứng vọc cu ở bên.

"Lão Nhị đã nói thì các ngươi cứ tới. Nhìn ta làm gì." Vinh Dã cười.

"Tạ đại ca!" Cả đám đồng thanh.

Không còn bị kiềm chế, cả bọn gan hơn. Đứa cầm tay Vũ Kim bao lấy ©ôи ŧɧịt̠ mình mà đưa lên đưa xuống. Đứa thọc tay vào l*и nàng, dùng cả ba ngón đâm vào thật mạnh, không hề có biết thương hoa tiếc ngọc. Vũ Kim l*и đẻ con qua nhưng lâu nay không chồng, xa cách tìиɧ ɖu͙©. Chỉ bằng Vấn Phong và Tố Vương hành hạ, nàng đã chết lên chết xuống. Nàng sao có thể chịu nổi chiều ngang của ba ngón tay đâm vào chỗ nhạy cảm của mình.

Vũ Kim toé nước mắt, gào: "Đau quá! Muội đau quá. Các huynh đừng cho tay vào nữa! Dừng lại đi. Dừng lại đi mà. Làm ơn..."

Các sơn tặc nghe thấy thế chỉ sung hơn. Tiếng cầu xin của Vũ Kim mềm oặt, ngắt quãng theo nhịp l*и bị móc. Dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra ướt đẫm, bôi trơn âʍ đa͙σ.

"Ha ha! Con đĩ này khẩu phật tâm xà. Cứ tỏ ra e thẹn. Chính ả tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đến chọc ghẹo chúng ta. L*и cũng ướt mem thế này."

Lão Nhị ôm lấy eo Vũ Kim và lật nàng nằm lên người mình. Hắn chẳng tốn sức lực gì và móc dươиɠ ѵậŧ ra, để nàng ngồi lên trên. Cái l*и còn sưng đỏ vì bị con trai và thằng bạn quật suốt một đêm lại lần nữa bị chọc thủng. Vũ Kim nghiến chặt răng, đầu cúi thật thấp, gồng mình chống cự.

"Cuộc đời này thật bất công." Vũ Kim nghĩ thầm. Sau khi tướng công bỏ đi, để nàng nuôi con một mình. Dù biết bản thân không danh không phận, nhưng nàng vẫn giữ tấm thân này, chưa hề qua lại với ai. Vậy mà hiện tại lại để cho những tên dơ bẩn này lăng mạ. Vũ Kim cảm thấy nhục nhã tột cùng, cảm giác thân thể không khác gì một đống phân.

"Tấm thân bị vấy bẩn. Còn mặt mũi nào mà sống trên đời." Vũ Kim tuyệt vọng, tâm chết đi và cũng ước muốn được chết để giải thoát.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ chớp nhoáng qua, âʍ đa͙σ cảm nhận được sự ma sát, cả bờ hông sướиɠ rên khiến nàng không thể tiếp tục suy nghĩ, bị du͙© vọиɠ chiếm cứ. Lão Nhị nằm ngửa, Vũ Kim ở trên. Hắn nắm lấy bờ hông nàng, ©ôи ŧɧịt̠ nhịp nhàng mà đâm. Lâu ngày không có gái, suốt ngày chỉ ru rú núp lùm mà thủ da^ʍ, hôm nay bỗng nhiên có cái l*и trơn trượt, vừa ấm vừa ướt lại co thắt dâʍ đãиɠ, lão Nhị phê đến trên trời.

Vũ Kim nghiến chặt môi, cố gắng giữ tỉnh táo. Nhưng nàng chẳng thể chống lại bản năng cơ thể. Từng tiếng rên ư ử phát ra nhịp nhàng theo từng nhấp. Một tên sơn tặc khác sờ soạn và nhào nặn bờ mông nàng từ đằng sau. Gã thấy hậu môn đen thui nhăn nhúm thì nóng nảy hết cả lớn, dùng ngón cái đâm thẳng vào.

Vết thương cũ chưa lành, trinh ở đít chỉ mới bị con trai phá, Vũ Kim nào chịu nổi, vừa đau vừa sướиɠ. Miệng bắn mở ra mà thở, nước miếng trào khoé môi.

Một ©ôи ŧɧịt̠ gần kề thấy lỗ thì lập tức bay vào. Tên sơn tặc thứ ba khẩu da^ʍ miệng nàng Kim. Vũ Kim chẳng thèm chống chế, vấy bẩn cũng đã vấy bẩn, nàng để du͙© vọиɠ điều khiển, bay theo sự phê pha và hưởng thụ. Côи ŧɧịt̠ mới vào miếng thì lập tức mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để.

Khác với Tố Vương và Vấn Phong. Hai dươиɠ ѵậŧ sạch sẽ không mùi. Côи ŧɧịt̠ này vừa bẩn vừa hôi. Chỉ vừa vào miệng Vũ Kim đã mắc ói, cục thịt gân guốc nhớp nháp, trên đầu khấc còn có đầy bợn ©ôи ŧɧịt̠. Nhưng nàng chẳng ngần ngại nữa, đầu lưỡi liếʍ sạch như đang ăn thứ gì ngon lành. Tên sơn tặc sướиɠ rên, cả hông run rẩy.

Vinh Dã đứng bên từ lâu, nhịn không nổi nữa. Gã đẩy tên đang móc cua Vũ Kim ra và đâm ©ôи ŧɧịt̠ mình vào c̠úc̠ Ꮒσα nàng. Hậu môn không chất bôi trơn nên cực kì khô khan, dươиɠ ѵậŧ vừa vào liền cảm thấy sự chống cự. Nhưng điều đó chỉ khiến cảm giác dồi dào thêm, Vinh Dã đẩy thật mạnh, nguyên ©ôи ŧɧịt̠ gần hai mươi centimet chui lọt vào.

Tâm hồn Vũ Kim bay trên chín tầng trời. Nàng nào có tuyệt vọng gì nữa, chỉ đắm chìm trong sự cực lạc trần gian. Nàng cảm thấy mình sống nửa đời người phí rồi, thế mà chưa từng được trải nghiệm niềm vui thú cực độ này.

"Tam tòng tứ đức, lễ giáo sâm nghiêm gì chứ. Ta chỉ muốn thêm ©ôи ŧɧịt̠ vào người." Vũ Kim gào to trong lòng. Hai tay nàng rảnh rỗi, mò mẫm đến hai ©ôи ŧɧịt̠ của sơn tặc xung quanh mà sục cho chúng. Ba lỗ đều bị dùng, hai tay đều bận bịu. Vũ Kim bị bao vây bởi ©ôи ŧɧịt̠.

Ở bên kia, Vấn Phong và Tố Vương quan sát mà cũng nứиɠ hết lên. Tố Vương còn tốt, vẫn giữ bình tĩnh được. Vấn Phòng thì đã móc ©ôи ŧɧịt̠ ra, hưng phấn nhìn mẫu thân bị lăng nhục và thủ da^ʍ.

"Đại ca nói không sai. Nhìn tình nhân bị người khác cᏂị©Ꮒ rất là phê." Vấn Phong nói.

Tố Vương mỉm cười: "Muốn tới gần nhìn không?"

Vấn Phong gật đầu như gà mổ thóc. Cả hai từ tốn tiếp cận Vũ Kim đang bị chơi tập thể. Khi đến gần, thấy thân thể mềm mại, người mẹ dịu hiền của mình vậy mà bị kẹp giữa những thân hình trai tráng và các ©ôи ŧɧịt̠ hùng hổ, Vấn Phong càng nóng nảy, tay sục càng nhanh.

Vinh Dã thấy hai người tới, đôi mắt hưởng thụ liền biến đổi thành cảnh giác. Thấy Vấn Phong không kiêng nể gì mà thủ da^ʍ, Vinh Dã thầm nghĩ chắc là mấy đứa thiếu thốn.

Một tên sơn tặc đừng vòng ngoài thấy hai người liền tỏ ra bặm trợn, khuôn mặt hung dữ nói: "Sơn tặc núi Vân Lam đang làm việc. Cấm tới gần!"

Tố Vương vẫn giữ khuôn mặt dễ gần cùng nụ cười thân thiện, hắn mở miệng nói: "Ra mắt các vị đại hiệp. Ta là Tố Vương. Người bên cạnh là huynh đệ kết nghĩa của ta Vấn Phong."

"Ta nào cần biết ngươi là ai. Cút ngay không chết." Sơn tặc hét.

"Chuyện là thế này. Nữ nhân mà các vị đang hưởng thụ chính là mẫu thân của đệ đệ ta."

Đám sơn tặc nghe thế thì bất ngờ. Một số thì thú tính tăng cao, hành hạ Vũ Kim càng dữ. Vũ Kim nghe giọng Tố Vương, liếc qua thấy con trai mình và tên yêu ma thì lòng từ trên trời rớt xuống, thoáng thoát khỏi sự mê đắm nɧu͙© ɖu͙©.

Vũ Kim che lấy mặt mình, miệng muốn nói: "Đừng nhìn ta. Đừng nhìn ta."

Nhưng vì ©ôи ŧɧịt̠ trong miệng, Vũ Kim chỉ ú ớ ra những âm thanh khó hiểu. Con trai mình chơi mình đã nhục nhã. Vũ Kim không thể nghĩ được nó sẽ có cảm nhận gì khi thấy bản thân dâʍ đãиɠ như thế này.

Vinh Dã thú vị nhìn hai thanh niên. Thông thường trường hợp này thì chắc chắn sẽ tức tối điên cuồng mà cầm đao chém bọn hắn. Nhưng biểu hiện hai kẻ này rất lạ. Chưa nói đến Vấn Phong đang cầm ©ôи ŧɧịt̠ sục không hề giấu, đũng quần Tố Vương cũng căng cứng.

"Không biết hai vị huynh đệ đến có chuyện gì? Là muốn giải cứu nữ nhân này?" Vinh Dã nói, hông vẫn dập c̠úc̠ Ꮒσα Vũ Kim uỳnh uỳnh. Mắt chú ý Vấn Phong. Nghĩ đến gã là con trai của nữ nhân đang bị huynh đệ mình hành hạ, lòng hưng phấn không thôi.

"Nào có." Tố Vương lắc đầu. "Con điếm này rất dâʍ đãиɠ. Tối qua nàng còn phục vụ nhi tử của mình và cả ta, huynh đệ của hắn. Da^ʍ tính đã quen, chúng ta cản làm gì. Nghĩa đệ của ta cũng chẳng quan tâm."

Vấn Phong gật đầu, nói: "Mẫu thân dù là mẫu thân, vẫn chỉ là phụ nữ cho đàn ông hưởng dụng."

Vinh Dã mơ hồ nhìn hai người. Hắn đẩy tên đang đâm miệng của Vũ Kim ra, nắm lấy đầu tóc bù xù của ả và nói: "Những gì hai tên này vừa nói có thật không?"

Vũ Kim không có mặt mũi nhìn con trai mình, mắt rũ xuống, miệng nhẹ: "Ừm."

Vinh Dã cười lớn, tay vỗ mông Vũ Kim thật mạnh không thương tiếc. Nàng nấc lên một tiếng nhè nhẹ. Hắn nói: "Thật không ngờ trên đời này lại có con đàn bà da^ʍ như thế!"

"Vậy hai vị có mục đích gì?" Vinh Dã bỗng nghiêm mặt nói. Côи ŧɧịt̠ đút ra khỏi đít Vũ Kim và tiến đến, hiên ngang đứng trước hai người.

"Chúng ta chỉ là thích thú nhìn con điếm này vạch l*и cho thiên hạ thôi." Tố Vương nói. "Nhưng ngoài ra hai bọn ta cũng có mục đích riêng. Không biết sơn tặc núi Vân Lam của các vị có nhận người hay không?"