Nhìn bờ mông ngăm đen của Vũ Kim lẩy bẩy trong gió dần rời xa, Tố Vương và Vấn Phong mặc quần áo vào và lặng lẽ đi theo. Vấn Phong dù rất khó hiểu nhưng vì Sắc Tâm Tiểu Thuật, gã đã trở thành thiên lôi sai đâu đánh đó, chuyện gì cũng răm rắp nghe theo Tố Vương.
Trên đường đi, Tố Vương nhìn xem thuật mới mà Sắc Đạo Thư mới truyền.
"Sắc Giả Huyễn Thân Thuật: Tiêu hao dục tính để khiến bản thân có vẻ bề ngoài của một sinh linh khác. Thuật này chỉ là huyễn thuật che mắt, đặc tính cơ thể của Sắc Đạo Giả không thay đổi."
Huyễn Thân Thuật mở ra khi dục tính đạt một ngàn. Chỉ nhờ hai thuật đầu, Tố Vương đã có thể nghĩ ra hàng trăm chiêu trò tìиɧ ɖu͙©. Thêm thuật này thì như hổ thêm cánh.
Tố Vương dùng hai trăm dục tính để cường hoá cơ thể. Thịt dưới lúc nhúc, xương có cảm giác nhói nhói, đũng quần chuyển động. Cơ thể hắn trở nên mạnh mẽ hơn một chút, dươиɠ ѵậŧ cũng dài ra thêm. Tố Vương đoán cơ thể bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với ban đầu nhưng còn kém Vấn Phong xa lắm, chiều dài của hung khí thì khỏi so.
"Thuật này kinh khủng nhưng đòi dục tính hơi nhiều." Tố Vương nghĩ thầm. "Đang còn nhỏ yếu, vẫn nên để dành dục tính cho những thuật khác. Khi nào dư dả lại bơm cho ©ôи ŧɧịt̠ dài."
Dục tính còn 1045.
Hai người theo đuôi Vũ Kim. Nàng ta vì không mặc quần áo, mỗi lần có gió thổi qua, cả người đều run rẩy một hồi. Trong lòng nàng ta cực kì mất mặt, vừa đi vừa quay đầu nhìn tứ phía, sợ hãi có người nhìn thấy. Dù là không muốn có người thấy, trong lòng nàng lại nóng ran, như có như không một cảm giác vừa thấp thỏm vừa hưng phấn. Vũ Kim lắc đầu, tự thuyết phục là do yêu thuật của Tố Vương, bản thân không thể nào da^ʍ như thế.
Con sông không xa, chỉ một thoáng Vũ Kim đã đến nơi. Nàng ta thở phào nhẹ nhõm. Nhà của nàng ta ở nơi thảo nguyên vắng vẻ, nằm ở vùng biên giới, hiển nhiên chẳng mấy ai xuất hiện. Vũ Kim mừng vì không ai thấy mình, nhưng cũng có phần thất vọng không hiểu vì sao.
Tố Vương và Vấn Phong núp đằng sau một tảng đá không xa mà nhìn Vũ Kim tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lội xuống nước.
"Đại ca, chúng ta làm gì vậy?" Vấn Phong chau mày hỏi.
"Lâm đệ cứ đợi là được." Tố Vương không giải thích, khoát tay.
Hai bọn hắn ngồi đó chờ đợi, Tố Vương chán nản nằm lên cỏ nhìn trời. Vấn Phong thì lúc nào cũng quan sát mẹ hắn, dươиɠ ѵậŧ trong quần cứng lên từ lúc nào.
Tố Vương tất nhiên là phát hiện, hắn nói: "Côи ŧɧịt̠ của đệ đệ lại cứng rồi kìa. Đệ có vẻ thích phang mẹ mình nhỉ?"
Vấn Phong đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Cảm giác khi làʍ t̠ìиɦ với mẫu thân đúng là rất đặc biệt. Dù là các cô nương ở Tú Xuân Lâu hay Bá Nhi cũng không sướиɠ bằng."
Tố Vương vỗ vai Vấn Phong: "Không có gì phải xấu hổ, đại ca hiểu. Bá Nhi là ai?"
"Tên đầy đủ của nàng là Ngô Bá Nhi. Con của một phú hộ trong thành. Nàng là tình nhân của đệ. Hai bọn đệ rất yêu nhau. Đáng tiếc là phụ thân của nàng ấy rất khó. Chúng ta gia cảnh khác nhau, biết là không thể đường đường chính chính thành hôn nên toàn lén lút qua lại."
"Ồ? Đệ đã chơi con bé chưa?"
"Vẫn chưa. Nàng chỉ cho đệ sờ mó."
"Đệ đừng lo. Chuyên hôn sự này ta quản. Ta sẽ giúp đệ cưới Bá Nhi về."
Vấn Phong mừng rỡ, mặt sáng hẳn lên, gã chắp tay bái Tố Vương: "Tạ đại ca. Sau này nếu đệ lấy Bá Nhi về được, vợ đệ cũng là vợ đại ca."
Tố Vương mỉm cười. Tiếng vó ngựa vang lên từ xa. Hắn cùng Vấn Phong ngó đầu khỏi đá, nhìn chuyện gì đang diễn ra.
Một tốp nam nhân chừng mười người cùng mười ngựa dừng lại cạnh bờ sông. Bọn hắn dừng chân để tiếp tế nước, cách Vũ Kim cũng khá xa nên cả hai chưa phát hiện nhau. Tố Vương nhìn thấy hết thảy, trong đầu lặng lẽ dùng Sắc Nô Phàm Thuật mà điều khiển cơ thể Vũ Kim.
Vũ Kim bình thản ngâm mình trong nước. Trong đầu lặp đi lặp lại những chuyện điên rồ vừa xảy ra. Cho đến giờ nàng vẫn không thể tin được hiện thực. Rốt cuộc mình đã gây nên oan nghiệt gì mà gặp phải loại yêu ma như Tố Vương. Những thứ dơ bẩn trên cơ thể Vũ Kim trôi theo dòng nước, được rửa sạch hết. Trong đó có mồ hôi và rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô cứng bám lại trên da.
Vũ Kim sờ lên bụng mình, nhớ lại đêm qua Tố Vương và Vấn Phong thi nhau xuất tinh vào l*и nàng. Tinh ở trong này thì không thể nào rửa sạch. Nàng thầm cầu là mình không dính bầu.
Bỗng nhiên, cơ thể của Vũ Kim tự chuyển động. Trong sự sửng sốt của nàng, Vũ Kim bơi ngược dòng lên trên, sông chảy rất nhẹ nên điều này không có gì khó khăn. Chẳng mấy chốc thì thân ảnh của đám người kia hiện ra sau các bụi cây. Trong lòng Vũ Kim cuộn trào như sóng gió, nàng muộn quay đầu đi nhưng không thể điều khiển cơ thể.
Đám đàn ông mới xuất hiện kia đeo đao bên hông, giáp da bên ngoài. Một số còn có da thú làm thành áo khoác hoặc mũ. Bọn họ đang nghỉ ngơi bên bờ sông, chỉ có một người đang hứng nước vào bi đông. Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Vũ Kim xuất hiện. Người kia sửng sốt vài giây rồi vui mừng la lên: "Lão Đường, có gái!"
Một tên cao to mặt sẹo bên trong đám đàn ông đứng lên đi tới, đám còn lại theo sau. Cả bọn có phản ứng giống hệt tên kia, khuôn mặt đều đơ hết cả ra.
Vũ Kim thì lại tỏ ra như không có gì, tay vung vẩy bơi qua bơi lại trước mặt bọn họ. Khuôn mặt nàng đã đỏ hồng vì xấu hổ nhưng cơ thể không thuộc quyền điều khiển nên chẳng làm được gì.
"Tại sao lại có người ở đây? Không! Đừng nhìn ta. Đừng nhìn ta mà." Vũ Kim hiển nhiên chẳng thể lên tiếng, thầm la lên trong đầu.
Vũ Kim bơi lội đặc biệt gợϊ ȶìиᏂ. Đôi khi nàng bơi ngửa, để lộ rõ hai cặp bưởi xệ bồng bềnh trong nước. Tay còn mân mê hai đầu ti tím nhạt. Đôi khi nàng đổi qua kiểu bơi con ếch, mông hướng về phía bọn đàn ông nên mỗi lần dang chân, l*и rậm rạp đầy lông và c̠úc̠ Ꮒσα nhăn nheo đều lộ ra.
Dươиɠ ѵậŧ của đám đàn ông cứng hết cả lên, khuôn mặt nứиɠ tình thèm nhỏ dãi.
"Đệ nhận ra bọn này. Là sơn tặc trên núi Vân Lam." Vấn Phong nói. "Chúng ta phải cứu nàng, không thể để bọn chúng tổn thương nàng."
Vấn Phong xách chân chuẩn bị chạy đi thì bị Tố Vương kéo lại.
"Đệ không cần vội. Chúng ta cứ xem sao đã."
"Xem là xem thế nào? Nhìn khuôn mặt dê xồm của bọn chúng thế nào sẽ để mẫu thân yên." Vấn Phong lo lắng nói. "Mẫu thân có thể chia sẻ cho huynh đệ. Nhưng đệ không thể để nàng bị vũ nhục bởi người lạ."
Tố Vương phất tay, lên tiếng: "Ài. Ta đã nói với đệ rồi. Phụ nữ sinh ra là để hầu hạ cho đàn ông. Để mẹ đệ vui vẻ với bọn chúng đâu có sao. Còn chưa kể, có khi chúng ta còn có thêm huynh đệ mới."
Mắt của Vấn Phong đảo liên hồi, gã lên tiếng: "Đại ca nói cũng không sai. Nhưng là trong lòng đệ tức tối quá."
"Không có gì đâu. Đệ là ghen thôi. Nhưng ghen cũng là một loại tìиɧ ɖu͙© đấy. Xem tình nhân bị người khác hưởng thụ rất là sướиɠ đấy." Tố Vương từ tốn tẩy não Vấn Phong.
"Thật sao?" Vấn Phong cảm giác được dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình, cảm thấy Tố Vương nói rất có lý.
"Thật. Mẫu thân của đệ cho cả thiên hạ cᏂị©Ꮒ cũng chẳng có vấn đề gì."
Cả hai quay đầu qua nhìn về Vũ Kim. Sau một hồi khêu gợi, đám sơn tặc không còn im lặng nữa mà bắt đầu la tiếng.
"Đúng rồi, bơi như thế, dang hai chân rộng ra chút."
"Vυ' bự lắm, tỷ tỷ ơi!"
"L*и da^ʍ quá, tỷ tỷ ơi!"
Bọn sơn tặc tuổi tác rất trẻ, trông đều như thanh niên cỡ hai mươi. Chỉ có sơn tặc mặt sẹo là hơi lớn, chừng hơn ba mươi.
Sơn tặc mặt sẹo chính là lão Đường mà tên kia gọi khi nãy. Hắn cầm đầu nhóm sơn tặc mười người này, có cái tên Đường Vinh Dã.
Vinh Dã mở miệng nói, giọng ồm ồm át đi tiếng những sơn tặc còn lại: "Mời cô nương lên bờ. Chúng huynh đệ chúng ta rất muốn làm quen với nàng."
Đám sơn tặc nghe lão đại nói thì im lặng hết. Vũ Kim nhìn bọn chúng một chút thì bơi tới, cả đám mừng rỡ hết cả, miệng cười toe toét. Vinh Dã thì vẫn lạnh lùng, khoé môi chỉ có chút nhếch lên, lòng nghĩ: "Con đĩ không biết xấu hổ."
Vũ Kim rời mặt nước, cơ thể ướŧ áŧ, nước chảy tí tách từ người xuống. Tóc nàng ướt đẫm, vài sợi dính lấy khuôn mặt. Phần tóc dài thì ôm lấy bộ ngực xệ cứ như áo ngực tự nhiên. Cả đám sơn tặc nuốt nước bọt ừng ực, mắt như hổ đói nhìn nàng chằm chằm.
"Cô nương không biết tên là gì?" Vinh Dã lên tiếng, không thèm để ý cấp bậc lễ nghĩa, một tay chộp lấy vυ' Vũ Kim nhào nặn.
Vũ Kim tê dại nhưng không ngăn cản, miệng tự động mở: "Triệu Vũ Kim."
Vinh Dã mỉm cười càng rộng, tay dời xuống háng của Vũ Kim và mò mẫm hai miếng thịt mềm.
Bên kia, Vấn Phong chứng kiến tất cả mà đầu phun khói, lòng ghen ghét và tức giận điên cuồng. Đồng thời, hắn lại cảm thấy nóng rực và hưng phấn. Thì ra đại ca không lừa hắn, xem tình nhân bị đùa bỡn trong tay người khác cũng rất sướиɠ.
"Triệu cô nương có muốn vui vẻ với chúng ta?"
Vinh Dã tưởng chừng chắc chắn Vũ Kim sẽ đồng ý. Nhưng không hiểu sao, nàng lại hất tay hắn ra, tay che lấy bộ phận nhạy cảm, không nói không rằng cắm đầu chạy đi. Vũ Kim bỗng dưng có lại quyền khống chế cơ thể. Nàng mừng thầm trong lòng, nghĩ rằng yêu thuật của Tố Vương đã hết tác dụng. Nàng cần phải tìm người giúp, nhưng bọn sơn tặc này là không thể nào. Nàng biết rõ chúng là ai, cướp của gϊếŧ người, hϊếp nữ diệt nam. Ác độc không thua tên yêu ma kia.
Tất nhiên, Sắc Nô Phàm Thuật không hề mất tác dụng. Tố Vương chỉ là giải phóng tạm thời cho ả ta thôi. Còn về lý do, tất nhiên là vì muốn thấy ả giãy giụa.
Vinh Dã sững sờ nhìn bàn tay bị hất ra của mình sau đó cười lớn: "Ha ha! Các anh em, lên! Ai bắt được nàng trước, ta cho hưởng dụng đầu tiên."