Sau khi mặc quần áo đàng hoàng, Lâm Vấn Phong giới thiệu mẫu thân của gã cho Tố Vương, Triệu Vũ Kim.
Trong giây phút nói chuyện, Tố Vương quan sát mọi chi tiết, não suy tính kế hoạch.
Quần áo ở nơi này có nét đông Á, bao gồm nét của rất nhiều nước. Cổ chéo của Trung Hoa, ống tay hẹp của Việt Nam, quần rộng cột lại ở mắt cá chân của Nhật Bản. Đáng lẽ ra từ đầu hắn nên đoán ra là mình xuyên tới một thế giới cổ trang. Rút kinh nghiệm cho lần sau.
Lâm Vấn Phong còn trẻ nhưng không hề cà lơ phất phơ. Ăn nói điềm đạm, thân thiện và lưu loát. Dù là nhà nông nhưng rất lanh trí và có tính cảnh giác rất cao. Chỉ nhìn sơ qua hành động và cách nói chuyện Tố Vương liền đoán ra được.
Triệu Vũ Kim thì thật là vãi đạn. Tố Vương từng xem qua mấy tấm hình chụp lại thời phong kiến ngày xưa. Mấy người phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi đã xấu đau xấu đớn, già gần xuống lỗ. Cỗ máy bay tên Kim này dù đã quá xuân nhưng rất mặn mà, không hề quá hạng. Làn da hơi ngăm, biểu hiện thường thấy của dân nhà nông. Khuôn mặt cũng tính là ưa nhìn, không lọt vào top mỹ nhân của Tố Vương nhưng vẫn nằm trong ranh giới có thể cᏂị©Ꮒ. Điện nước thì tràn đầy. Mông to đẩy sang hai bên, vυ' bự xề xệ, mỗi lần quay người là hai trái bưởi đều lúc lắc dữ dội. Tố Vương phán đoán một tay của hắn cũng chẳng thể nắm trọn.
Tố Vương phán Triệu Vũ Kim 5/10 điểm. Không xấu, không có gì hơn người. Điện nước thì có nhưng không nằm trong trạng thái hoàn hảo.
Nếu là thường ngày, Tố Vương khinh mới tính kế cᏂị©Ꮒ con Kim. Nhưng vì Sắc Đạo Thư, hắn phải làm liều. Sau này mạnh lên thì tiên tử trên trời cũng hϊếp.
Ba người vui vẻ nói chuyện với nhau một lúc. Lâm Vấn Phong và Triệu Vũ Kim có ấn tượng rất tốt đối với Tố Vương. Tên lòng lang dạ sói này không giỏi gì ngoài việc lừa người. Bỗng nhiên Tố Vương mở miệng:
- Lâm huynh trông cường tráng như thế. Có phải là luyện môn thần công mạnh mẽ nào không?"
Lâm Vấn Phong đắc chí xua tay: "Nào có thần công gì? Chỉ là một thân rèn luyện tới thôi. Những người luyện công thì chỉ có võ giả trong các ban phái. Nhưng công pháp của bọn họ chỉ là phàm công. Thần công thật sự nằm ở các vị thượng tiên."
Tố Vương nghĩ thầm: "Ài, rốt cuộc vẫn xuyên tới tiên hiệp. Võ hiệp ít ra còn có danh môn chính phái, hiệp nghĩa danh dự. Tiên hiệp ngươi chết ta sống, cắn xé nhau như chó đói."
"Nhìn tướng mạo của Lâm huynh uy phong như thế, chắc chắc tiên duyên. Sau này tất nhiên sẽ được tiên nhân để mắt tới thu đồ." Tố Vương lên tiếng.
Triệu Vũ Kim lắc đầu: "Nào có chuyện dễ như vậy. Thường dân như chúng ta đến cả tiên nhân còn chưa bao giờ thấy. Được tiên nhân thu làm đệ tử phải tu tám đời."
Tối đến, Triệu Vũ Kim nấu một nồi cháo loãng. Lâm Vấn Phong tốt bụng chia cho Tố Vương một bát. Tố Vương tỏ ra cảm kích không thôi, không hề có bất mãn. Vấn Phong vì thế nhìn hắn thuận mắt rất nhiều, không kiêu căng như mấy bọn nhà giàu.
Tố Vương xung phong đi lấy nước cho mọi người. Vấn Phong thấy cái xác tèo teo của hắn thì ngăn cản. Nhưng Vương cố chấp nên Phong cũng đành thuận theo.
"Hề hề." Tên da^ʍ Vương tất nhiên không tốt bụng như vậy. Kiếp trước hắn có rất nhiều thói quen, một trong số đó là tìm hiểu thông tin về mọi thứ. Nói ngắn gọn là con mọt wiki. Trong đó có một thông tin rất hữu ích cho bây giờ.
Tố Vương múc nước lên từ giếng xong thì quay đầu nhìn về ngôi nhà. Vũ Kim và Vấn Phong cười nói, không hề chú ý đến nơi đây. Hắn ngay lập tức móc ra một nắm nhụy hoa và bóp nát chúng, thả vào trong bình.
"Tối này ta cho các ngươi dục tiên dục tử." Tố Vương cười khằng khặc.
Hắn mang bình nước trở về và rót ra ly cho cả ba người. Thế giới cổ trang nghèo nàn, nước cũng là nước không lọc, cháo không thịt pha loãng, nhưng ly bát lại chẳng thiếu.
Vũ Kim định uống ly nước thì Vấn Phong bỗng cản nàng lại, mắt liếc qua Tố Vương. "Ngươi thật là tốt bụng nhỉ? Lấy nước rồi còn rót cho chúng ta. Kẻ như ngươi mà lại làm ra hành động như nô bộc?"
Tố Vương giả vờ như nghe không hiểu, hào sảng nói: "Không có gì. Nếu không nhờ mẹ con hai vị, ta bây giờ chắc đã phơi thây nơi hoang dã. Tới, ta dùng nước thay rượu, kính hai vị."
Tố Vương uống cái ực ly nước của mình. Vấn Phong thấy vậy thì ngạc nhiên, hắn đã rất chắc chắn tên này có vấn đề, dù là mình đã cứu giúp hắn nhưng tên này có phần thân thiện quá. Dẫn đến Vấn Phong nghi nghờ.
Gã cười lớn: "Ta nghĩ nhiều rồi. Vấn Phong ta nhận ly này!"
Vũ Kim kế bên cũng uống ly nước của mình, mỉm cười không nói chuyện.
Buổi tối trôi qua, trăng treo lên cao. Tố Vương nằm ngoài kho thóc nhưng không ngủ, tai vểnh lên nghe ngóng. Kho thóc nằm ngay sát mái nhà lụp sụp của hai mẹ con. Thêm cái kiến trúc tồi tàn, đêm khuya thanh vắng, trong nhà có chuyện gì hắn đều có thể nghe rõ.
Một tiếng rên ư ử. Tố Vương ngồi bật dậy, mỉm cười. Hắn nghênh ngang bước thẳng vào nhà hai mẹ con, đạp bay cửa. Ánh trăng lọt qua cửa sổ, chiếu rọi hai thân thể đang quấn lấy nhau như keo. Vấn Phong và Vũ Kim chẳng hề quan tâm đến hắn. Bọn họ vẫn còn mặc quần áo, cơ thể thì đã mồ hôi nhễ nhại. Chân Vấn Phong nằm giữa háng Vũ Kim mà chà xát, hai tay ôm chặt mẹ gã, miệng thì không ngừng hôn hít lên cổ. Vũ Kim thì mắt nhắm tịt, miệng rên ư ử, tay nắm lấy đũng quần con trai.
Tố Vương gãi mũi: "Xuân dược tự nhiên có công hiệu rất tốt."
Hắn cầm lên cây rìu gần đó và bước đến gần giường. Bản chất lạnh lùng hiện rõ, khuôn mặt không cảm xúc. Tiếng lưỡi rìu xé gió...
Báng rìu đυ.ng đầu Vấn Phong khiến gã bất tỉnh. Vũ Kim như điên như dại, vẫn da^ʍ dê con trai mình mà không hề quan tâm. Tố Vương tốn một chút sức lực kéo hai người ra. Vũ Kim mất đối tượng liền bám dính lấy hắn. Tố Vương đẩy gã con trai ra, cảm nhận đầu lưỡi ướŧ áŧ của người phụ nữ bốn mươi tuổi trên cổ mình. Côи ŧɧịt̠ hắn cứng lên, da^ʍ tính dâng cao.
Sắc đạo quan trọng, nhưng tu sắc vẫn phải chú ý an toàn. Tố Vương kiềm máu da^ʍ xuống, hắn lấy dây thừng cột tạm Vũ Kim lại, mặc kệ sự vùng vẫy trong mê muội. Sau đó thì hắn quay qua Vấn Phong. Lỡ đang chơi con mẹ nó mà nó tỉnh dậy thì đi đời. Một rìu của nó là Tố Vương về trời.
Cho nên phải chú ý an toàn.
Tố Vương cố định Vấn Phong vào một cây cột trong nhà, dây thừng vòng quanh hắn đến mấy lần, đem hắn cột thành bánh quay chè.
Tố Vương phủi tay: "Ô kê!" Hắn quay sang Vũ Kim, người đàn bà đang có dục niệm như lửa. Ả kiềm chế không nổi, tay đã tự nghịch cơ thể.
Tố Vương nở một nụ cười gằn, đôi tay lưu loát tuột hết quần áo ra. Hắn lao vào con mẹ của Vấn Phong. Vũ Kim ngửi được hơi đàn ông, da^ʍ tính bộc phát, bấu lấy hắn, tay mò xuống háng của Tố Vương. Kim xoa bóp ©ôи ŧɧịt̠ như đang cầm khối kim cương quý giá trong tay.
Tố Vương áp cho ả quỳ xuống, bản thân thì đứng, dươиɠ ѵậŧ áp thẳng mặt. Kim chẳng cần mệnh lệnh gì, miệng mở to ngậm lấy cây xúc xích. Cổ họng của ả ướŧ áŧ, ấm áp khiến Tố Vương sướиɠ rên, hơi rùng mình một cái. Hắn nắm đầu Vũ Kim, kéo hết sức vào. Côи ŧɧịt̠ của hắn khá ngắn, dù đã cương lên chỉ vừa đυ.ng cuốn họng. Dù vậy, Vũ Kim vẫn khó chịu không thôi, da^ʍ ý đầy đầu vẫn muốn rút ra. Tố Vương nào để ả vừa ý. Hắn nắm đầu ả càng chặt, xem miệng như l*и, hông bắt đầu ra vào. Tiếng òng ọc phát ra từ miệng Vũ Kim, y hệt như một người đuối nước, mắt ả ngấn nước, tràn ra một dòng nước mắt.
Âm thanh của Sắc Đạo Thư vang lên không ngừng như notification: "Dục tính thêm năm. Dục tính thêm bảy. Dục tính thêm bốn..."
Tố Vương vừa đã vừa vui vẻ. Chỉ khẩu da^ʍ đã cho quá trời da^ʍ tính. Lát nữa trò chính không biết sẽ thế nào.
Khó chịu ban đầu, dần dần lại quen. Da^ʍ ý chiến thắng, chiếm lấy lý trí Vũ Kim. Ả không cần Tố Vương nhấp nhô nữa, đầu đã tự tới lui như máy. Vũ Kim quỳ trên sàn, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra tơi bời, ướt hết cả quần. Ả ôm lấy bờ mông Tố Vương thật chặt, tới lui một lúc còn dừng lại và lấy lưỡi liếʍ láp như kem. Thân dưới Tố Vương tê dại, ©ôи ŧɧịt̠ cương và dài ra thêm một chút, đạt tới chiều dài tối đa.
Chẳng mấy chốc, hai bên hông Tố Vương run lên. Hắn lại nắm tóc Vũ Kim và kéo, môi nàng chạm háng, ©ôи ŧɧịt̠ đi hết vào miệng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra xối xả, xuống thẳng cổ họng. Vũ Kim chẳng chống đối gì, mắt trợn ngược, đầu giật theo nhịp hông của Tố Vương. Từng đợt tϊиɧ ŧяùиɠ bị ả nuốt xuống vào bụng.
"Dục tính thêm một trăm."
Tố Vương rút dươиɠ ѵậŧ ra, đẩy Vũ Kim ngã lên giường. Ánh trăng chiếu lên giường, soi lên làn da bóng loáng vì mồ hôi của ả.
"Dù tầm thường nhưng làn da vẫn được." Tố Vương mỉm cười, tay hung ác xé tan quần áo của Vũ Kim. Vũ Kim mặc kệ hắn hành sự. Sau khi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thì tự động dang hai chân ra, nhìn hắn đầy gợϊ ȶìиᏂ, răng cắn môi.
Âʍ đa͙σ của Vũ Kim không có một đường thẳng như gái mới lớn, thịt mềm nở ra như một bông hoa, lông đen rậm rạp che giấu như ẩn như hiện. Tố Vương chậm rãi tiến đến, đâm ả ta.
Vấn Phong mơ màng tỉnh lại, cú đánh khiến da^ʍ ý của gã vơi đi. Cảnh tượng trước mắt dần hiện lên. Mẹ gã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dang hai chân, miệng rên ầm ĩ. Phía trên ả là Tố Vương đẩy như trâu, ©ôи ŧɧịt̠ không ngừng ra vào cái l*и của mẹ hắn.
Vấn Phong gầm lên: "Cẩu vật!"